Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa truyện chữ full

Chương 120

trước
tiếp

Ôn Niệm Nam đang ở thử đàn một ca khúc mới, hắn muốn tham gia cuộc thi đàn năm nay của M thị, ngày trước mẹ hắn đã đạt rất giải thưởng trong cuộc thi piano năm đó.

Gần đây bởi vì thân phận cho được đưa ra ngoài ánh sáng lên dân cư mạng bàn luận rất nhiều, mà thân phận của Diệp Nhàn – mẹ Ôn Niệm Nam cũng bị tìm ra, mọi người đều bàn tán rằng từ ngoại hình đến thiên phú âm nhạc của hắn đều được di truyền từ mẹ.

Ôn Niệm Nam đang thử đánh bản nhạc trong tay, sau khi lại sửa, cuối cùng hoàn thành thì cất vào túi văn kiện.

Máy tính vang lên thông báo, Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn vào bình luận trêи Weibo, click mở trang web DAWN.

『 W.E thân ái, xin chào bạn , xin hỏi bạn có thể tham gia buổi phát sóng trực tiếp của trang web chúng tôi như là một phúc lợi cho fans không? Bạn chỉ cần trả lời một số câu hỏi của fans trong buổi phát sóng, thời gian khoảng 1h hoặc lâu hơn một chút, xin hỏi bạn có thể không? 』

Phát sóng trực tiếp?

Nếu là trước kia Ôn Niệm Nam sẽ không đáp ứng, nhưng hiện tại hắn đã biết các fan che chở bao nhiêu cho mình, hắn rất thích tương tác cùng fans.

『 có thể, bất cứ lúc nào 』

“Niệm Nam, tôi đã trở về.” Ngoài cửa vang lên tiếng xe và giọng nói của Đường Sóc .

Đường Sóc cởi áo khoác ném tới một bên chạy tới, cười nói: “Bài hát đã được bọn họ chọn, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, chúng ta đã lâu không cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm rồi.”

“Được.”

Uống canh giải rượu xong đầu óc của Cố Ngôn Sanh cũng tỉnh táo hơn, giương mắt nhìn thấy Đường Luân Hiên ở một bên tức khắc sắc mặt biến đổi, lại hướng hắn đi tới.

Đường Luân Hiên theo bản năng lui về phía sau một bước: “Cố tổng..”

“Cố Ngôn Sanh đủ rồi! Cậu lại muốn làm cái gì!”

Chu Nguyên Phong vội vàng đứng dậy chặn trước người Đường Luân Hiên, sợ hắn chưa tỉnh rượu mà đánh người.

“Cút ngay! Đừng xen vào việc người khác!” Cố Ngôn Sanh chóng mặt lắc lắc đầu, không kiên nhẫn nói.

Đường Luân Hiên đẩy nhẹ Chu Nguyên Phong ra, đứng thẳng nhìn chằm chằm Cố Ngôn Sanh, lạnh nhạt nói: “Cố tổng ngày thường đối xử với Ôn Niệm Nam như vậy sao? Uống say liền tùy ý đánh người? Ôn Niệm Nam thương tích đầy mình chính là do cậu đánh sao?”

“Anh nói cái gì!”

Cố Ngôn Sanh nắm lấy cổ áo Đường Luân Hiên sắc mặt xanh mét nhìn hắn, lạnh giọng quát: “Tôi thấy tập đoàn Khải Duyệt các người là không muốn sống nữa!”

“ Cậu cũng chỉ có một chiêu uy hϊế͙p͙ công ty người ta như vậy sao?”

Phanh…

“Lui tới bên trái một chút, cười một chút!”

Đường Sóc cầm di động đưa cho Ôn Niệm Nam ảnh vừa chụp chụp, trêи mặt tràn đầy ý cười.

“Đẹp sao?”

“Ừ, đẹp.”

Hai người ăn cơm xong ra đường đi dạo cho đến tối, Đường Sóc định chạy đi mua một bông hoa thì nhìn thấy có bán kẹo bông, một hai đòi chụp ảnh.

“Chúng ta lại đi bên kia nhìn xem đi.”

Đường Sóc vừa muốn đi, di động đột nhiên vang lên.

Ôn Niệm Nam xoay người nhìn, nghi hoặc hỏi: “Sao lại không đi tiếp? Ai điện thoại?”

“Là thư kí riêng của anh trai tôi.”

Đường Sóc ấn nghe điện thoại, ai ngờ đột nhiên giây tiếp theo sắc mặt tức khắc thay đổi.

“Được, tôi lập tức qua.”

Ôn Niệm Nam thấy Đường Sóc sắc mặt đột nhiên biến đổi đứng lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Là phòng làm việc có vấn đề sao?”

“Là anh tôi… Anh tôi bị Cố Ngôn Sanh đánh, Chu Nguyên Phong nói tôi đi đón anh trai.”

Đường Sóc cùng Ôn Niệm Nam vội vàng chạy tới khách sạn Kim Thái, hỏi Tiểu Lý mới biết được số phòng.

Mọi thứ vô cùng hỗn loạn, bàn chuyện hợp tác mà lại đến những chỗ như này, đây là lần đầu tiên nghe nói.

Mới vừa một tới gần liền nghe được bên trong truyền ra giọng nói, Đường Sóc một chân đá vào cửa, lại nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang cùng Chu Nguyên Phong đánh đấm, Đường Luân Hiên đứng ở một bên khóe miệng có vết máu, mặt cũng sưng lên.

Sau khi của mở ra Cố Ngôn Sanh liền nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam đang tiến vào, nhưng đối phương lại chỉ là nhìn hắn một cái, chỉ đứng ở cửa không nói gì, trong lòng cảm thấy có chút trống rỗng.

“Đường Sóc, đưa anh cậu đi trước đi, hắn bị thương nên đưa về trước.”

Đường Sóc nhìn thấy trêи mặt anh bị thương tức khắc nổi giận, lấy bình rượu bên cạnh rồi hướng Cố Ngôn Sanh đi tới, lại bị anh trai ngăn cản.

“Anh không sao, đừng động đến hắn, hắn uống say, chúng ta trở về.”

Đường Sóc đỡ anh trai lên rồi đi ra ngoài, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói âm trầm: “Đường Sóc, tôi đã cảnh cáo cậu, nếu tập đoàn Khải Duyệt xảy ra chuyện, đầu sỏ gây chuyện chính là cậu, tôi sẽ không bỏ qua cho Khải Duyệt.”

“Anh cho rằng đó là lí do tôi sẽ sợ, anh đánh anh tôi tôi còn chưa có tìm anh tính sổ đâu? Anh cho rằng M thị là thiên hạ của mình sao? Có bản lĩnh cũng đừng ngấm ngầm giở trò! Đường Sóc tôi sẵn sàng tiếp đón!”

Cố Ngôn Sanh cười lạnh nói: “Sẵn sàng tiếp đón? Cậu cho rằng mình hiện tại có chút danh tiếng thì tôi không làm gì được ư, cậu là cái thứ gì?”

Đường Sóc vừa muốn mở miệng bị Ôn Niệm Nam kéo lại, Ôn Niệm Nam đi lên trước nhìn chằm chằm Cố Ngôn Sanh mở miệng nói: “Anh uy hϊế͙p͙ người khác thú vị lắm sao? Cố tổng.”

Cố Ngôn Sanh nghe được giọng nói của Ôn Niệm Nam liển ngẩn ra, đứng thẳng nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam một lúc lâu, cúi đầu nhìn về phía bàn tay kia, bàn tay kia có thể đàn ra tiếng đàn tuyệt mỹ.

Nếu là lúc trước Cố Ngôn Sanh tuyệt đối sẽ châm chọc mỉa mai một phen, thế nhưng sau khi Ôn Niệm Nam mở miệng thì khí thế của hắn cũng yếu đi vài phần không có lại phản bác.

“Ngôn Sanh, anh không sao chứ?” Thẩm Lạc An bỗng nhiên từ trong một góc đi tới đỡ Cố Ngôn Sanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.