100 Cách Cưng Vợ

Chương 59

trước
tiếp

100 Cách Cưng Vợ

CHƯƠNG 59: ANH ẤY RẤT ĐỂ TÂM ĐẾN CÔ

“Bởi vì anh không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào giống mẹ của mình, đến ly hôn cũng không thành, lãng phí thời gian cho đến lúc trung niên mới được thoát thân.”

Thẩm Dĩnh trước giờ chưa từng nghĩ tới anh ấy lại có một quá khứ như vậy, trong mắt cô, anh là một thiên tử biết hô mưa gọi gió, dường như từ lúc sinh ra đã được ấn định không giống người thường, anh lẽ ra là một thiếu gia từ bé ngậm thìa bạc, có một gia thế hiển hách, làm sao lại…

Lưu Sinh Yên nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt cô, trong lòng cũng rối ren khó tả: “Tất cả những gì anh ấy có ngày hôm nay đều do một tay anh ấy dốc sức tạo ra, không phải là có sẵn.”

Một người không có gia thế, không có người chống đỡ có thể đi đến ngày hôm nay, không phải chỉ đơn thuần dựa vào thời cơ gặp may mắn, người làm tốt có rất nhiều, cuối cùng có mấy ai là có kết cục tốt?”

Dạo chơi trong những mưu đồ nham hiểm của kẻ cáo già, ngoại trừ bề ngoài rực rỡ tỏa sáng, bên trong có bao nhiêu cay đắng mặn nồng, có lẽ chỉ Lục Hi mới biết được.

Thẩm Dĩnh lòng đau không nguôi, hối hận không nguôi, vì những thành kiến trước đây của mình, cả những suy nghĩ mà cô cho là đương nhiên, nhưng mà….

Ánh mắt chớp lên một tia sáng, cô nghĩ tới cuộc điện thoại hôm đó, nói cho cùng, điều làm cô để tâm nhất là người phụ nữ thân phận không rõ ràng ở đầu dây bên kia.

Không muốn người khác nghĩ rằng mình lòng dạ hẹp hòi, cố gắng hết sức khéo léo nói lại với Lưu Sinh Yên, không ngờ mới nghe được một nửa, anh ta liền giơ tay ngắt lời: “Lục Hi không thể có người phụ nữ khác, điều này cô không phải lo.”

Thẩm Dĩnh không hiểu lắm thái độ kiên quyết của anh ta.

Lưu Sinh Yên nhìn vẻ mặt hiện lên hai chữ khó hiểu của cô, ngữ khí có chút nặng nề, dường như có điều gì khó để mở lời, anh ta dừng lại một chút mới mở miệng nói: “Lúc nhỏ bố mẹ không hòa hợp, được chuyển đến ở trường nội trú, đã từng bị quấy rối, ngoài cô ra, anh ta chưa từng có người phụ nữ khác.”

Thẩm Dĩnh sững sờ.

Quấy rối?

Là cái chuyện mà cô đang nghĩ tới sao?

Mười mấy tuổi đầu mới chỉ là tuổi lên trung học, mà anh lại bị bố mẹ đưa vào ổ sói, Thẩm Dĩnh thậm chí không dám tưởng tượng tới hình ảnh lúc đó, chỉ cần nghĩ tới là đau lòng như bị ai đó bóp nghẹt.

Cô tình nguyện giống như vừa nãy hiểu lầm anh có điều gì đó, cũng không muốn nghe thấy đáp án như vậy.

“Những chuyện này lẽ ra không nên do tôi nói ra, nhưng mà nội tâm anh ấy rất khổ sở, Thẩm Dĩnh, tôi mong cô có thể hiểu được.”

Người đàn ông kia không muốn bất kỳ ai thương hại anh ta, đã quen thể hiện ra vẻ ngoài cứng rắn, nhưng cũng đã bị mất đi năng lực yêu và được yêu.

Nhiều năm như vậy, như một tảng đá kiên cố không thể phá vỡ, không thể hạ độc, nhưng nội tâm đối với khát vọng ấm áp chưa từng thay đổi.

32 tuổi, đã là cái tuổi già dặn rồi, cũng nên có một người bên cạnh anh ấy.

Thời gian không thể xóa đi tất cả, chỉ có sự khởi đầu mới có thể che lấp đi đau thương, mà Lưu Sinh Yên mong rằng Thẩm Dĩnh là người có thể an ủi được anh ấy.

“Tôi không biết….” Thẩm Dĩnh không chịu nổi mà khóc đỏ cả vành mắt, cô từng nghĩ chuyện của bản thân gặp phải hiện tại là một sự bất công của ông trời, nhưng những chuyện Lục Hi từng trải qua, lại là sự hành hạ gấp trăm gấp vạn lần của cô.

Hiện tại cô là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm với hành động của mình, nhưng anh lúc đó mới chỉ là một đứa trẻ.

Anh đã tuyệt vọng đến nhường nào?

Bảo sao Lục Hi từ trước đến giờ không nhận kiện ly hôn, tức nước vỡ bờ, vì lý do ấy mà đi vào ngành này, nhưng lại không muốn vướng vào đau khổ thêm một lần nữa.

Thực ra cô chưa từng thật sự hiểu nội tâm của người đàn ông ấy, người ta thường chỉ tập trung nói chuyện bản thân, mà quên đi sự lắng nghe,

Lưu Sinh Yên an ủi vỗ vỗ vai cô: “Đều đã qua rồi, anh ấy cũng không phải là người yếu đuối, anh ấy của ngày hôm nay mới thực sự là chính mình, nói những điều này chỉ mong hai người hiểu nhau, anh ấy gia trưởng, nhưng trong lòng rất để tâm đến cô, cô dịu dàng một chút thì anh ấy sẽ không còn nóng nảy nữa.”

Thẩm Dĩnh lúc này làm sao còn nghĩ được chuyện gì khác, lập tức gật đầu: “Ban đầu do tôi hiểu nhầm anh ấy, là tôi không đúng”

Lưu Sinh Yên ban đầu nghĩ rằng cô ít nhiều cũng có tâm cơ, không ngờ rằng lại là một cô nàng ngốc nghếch.

Trong khoảnh khắc, đối với Thẩm Dĩnh cũng cảm thấy thân cận hơn: “Như thế này, tôi âm thầm nghe ngóng hành tung của anh ta gần đây, sau đó báo lại cho cô.”

Thẩm Dĩnh nét mặt mừng rỡ: “Cảm ơn anh, Lưu tổng.”

Lưu Sinh Yên xua xua tay: “Đều là anh em thân thiết, đừng gọi Lưu tổng nữa, sau này gặp riêng gọi tôi là anh Sinh Yên.”

Thẩm Dĩnh tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một câu: “Anh Sinh Yên.”

“Được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi vừa mới hỏi Quyết Trình, nói trong hai ngày tới có thể xuất viện, cô đừng quá lo lắng, công việc đã có Lục Hi và tôi lo.”

Thẩm Dĩnh vô cùng cảm kích, đứng trước cửa phòng bệnh nhìn Lưu Sinh Yên biến mất khỏi tầm mắt mới quay đầu trở về.

……

Nếu như nói trước đây vì những việc vụn vặt mà cảm thấy lo âu, vậy thì sự xuất hiện của Lưu Sinh Yên chính là liều thuốc an tâm cho cô.

Hai ngày sau xuất viện, La Quyết Trình đã kê rất nhiều thuốc bổ và không có tác dụng phụ cho cô, đều là những loại trên thị trường không có, do Linh Thị tự điều chế trong viện nghiên cứu riêng.

Thẩm Dĩnh tuy rằng trước mặt Lục Hi chưa từng nịnh bợ điều gì, nhưng quả thực những người bạn này đối xử với cô không tệ chút nào.

Chỉ là từ lúc cô nhập viện cho đến khi xuất viện, không hề nhìn thấy Lục Hi, bây giờ bão táp vẫn chưa đi qua, cô không đến công ty được, Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh lại lo lắng cho cô, liền đón cô trở về khu ngoại ô Hồng Uyển.

Người đàn ông kia cơ hồ biến mất trong cuộc sống của cô như vậy, cả hai lại trở về tình trạng như trước đây.

Cho đến một ngày, Thẩm Dĩnh nhìn thấy trên trang web của Hình Yên có một bản tuyên bố.

Dựa vào sự phỏng đoán và kết luận chủ quan của các giới truyền thông những ngày gần đây, công ty luật Hình Yên đưa ra lời tuyên bố như sau:

Thẩm Dĩnh chính xác là nhân viên của công ty chúng tôi, nhưng không phải thông qua thủ đoạn bất thường nào để vào công ty, mà là mỗi năm thường lệ có hai đợt tuyển dụng, nếu như chưa qua được thời gian thực tập, sẽ không có cái gọi là ‘quy định ngầm’

Vụ kiện ly hôn của Thẩm Dĩnh không phải do ngài Lục Hi phụ trách, mà là do luật sư của công ty Ngô Văn Viễn, có thể tìm đến người đó để xác nhận.

Lục Hi- Tổng sự trưởng kiêm tổng giám đốc của công ty luật Hình Yên, với Thẩm Dĩnh không hề tồn tại bất cứ quan hệ bất chính nào.

Trong sự việc này đối với những tổ chức truyền thông và nhân viên bịa đặt và lan truyền tin tức, công ty chúng tôi sẽ truy cứu đến cùng, diễn biến tiếp theo mời mọi người theo dõi, tích cực quan tâm.

Lời tuyên bố vắn tắt rõ ràng, kết thúc là dấu ấn đỏ của công ty Hình Yên.

Thẩm Dĩnh cùng lúc ấy thở phào nhẹ nhõm, không thể không cảm phục sự cẩn trọng tỉ mỉ của Lục Hi, lại có thể lường trước Đoàn Trí Thiên sẽ chơi thủ đoạn này.

Cô nghĩ rằng Đoàn Trí Thiên có khốn nạn thế nào, cũng không lấy trẻ con ra để tìm sự đồng tình, không ngờ rằng cô vẫn chưa đủ hiểu anh ta, người đàn ông này vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cô thậm chí còn thấy thương cho Thiệu Mộc Giai, phải trở thành một quân cờ trong tay hắn.

Anh ta thực sự yêu Thiệu Mộc Giai chứ?

Không, thứ anh ta yêu rốt cục chỉ có bản thân mình.

Thẩm Dĩnh thẫn thờ ngồi trên chiếc Sofa, điện thoại trong tay liền rung lên, nhận được một tin nhắn, mở ra xem là một địa chỉ: Phòng VIP005 hội trường Mậu Tư, số 72 đường Giang Yên, hôm nay Lục Hi có mặt ở đây.

Người gửi: Lưu Sinh Yên

Thẩm Dĩnh trong tim thình thịch một tiếng, nhịp tim mất kiểm soát không ngừng nhảy nhót lên.

Cô nhìn chằm chặp vào tin nhắn một lúc, rồi khóa màn hình vứt điện thoại lên bàn, người tựa vào sofa sau lưng, hai con mắt thất thần nhìn lên trần nhà.

Tối nay anh ấy ở đó.

Đi, hay là không đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.