Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 250

trước
tiếp

Chương 250

Cuối cùng sư huynh Hàn Liên cũng hoàn hồn, kế đó, hắn ta bật cười ha ha, nói: “Tên này thì giả vờ ngầu trước mặt ông đây, không tự tìm đường chết thì sẽ không chết, chẳng lẽ mày không biết câu nói này hả? Giả vờ ngầu xứng đang bị sét đánh, một kiếm cũng đỡ không nổi mà còn dám giả vờ làm cao thủ. ngươi tưởng ngươi là ta hả! Sư đệ Cửu Thiên, dùng hết sức chém hắn ta đi, tặng hắn ta thêm một kiếm nữa đi.”

Sở Chính mặt nhăn mày nhó quan sát trận đấu. Một năm trước, rõ ràng tên Lâm Phong này còn bất phân thắng bại với mình, dù lúc đó mình không dùng tới võ kỹ địa cấp – Tả Thiên Đao, nhưng Lâm Phong khi ấy cũng đâu đánh hết sức. Với thực lực của Phiêu Miễu viện, người như Lâm Phong mà lại không có võ kỹ địa cấp là chuyện không thể nào xảy ra.

Sư đệ Cửu Thiên có thể dùng một kiếm chém Lâm Phong thành ra thế này, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn có thể tự chém mình đến quần cộc cũng không chừa.

Nghĩ tới đây, Sở Chính thở dài thườn thượt, sư đệ Cửu Thiên mới đến Nhất Nguyên Viện cùng lắm chỉ nửa năm thôi, mới chỉ nửa năm thôi đó!

Người của Phiêu Miễu viện chẳng thốt lên được lời nào, im như ăn phải cứt chuột, trong lòng thầm hy vọng Lâm Phong thật sự đừng thua triệt để tới vậy, chỉ là một kiếm thôi mà, mau mau đứng lên đi chứ!

Có lẽ lời cầu nguyện của bọn họ đã có tác dụng, Lâm Phong quả thật đang từ từ đứng dậy.

Trước ngực hắn ta bị kiếm chém thành một lỗ hổng sâu hoắm, có thể nhìn rõ bộ phận bên trong cơ thể.

Lâm Phong vươn tay lau qua miệng vết thương của mình, nhìn máu tươi dính trên đấy, tóc tai Lâm Phong dựng đứng hết lên.

“Cửu Thiên! “

Hai chữ này gần như được Lâm Phong rít ra từ kẽ răng.

Canh kình trên người bỗng chốc bùng nổ, thanh trường đao bên tay phải cũng to ra gấp đôi.

Một đao được tung ra, Lâm Phong và trường đao gần như hòa làm một, lao về phía Cửu Thiên. Khí thế đó tràn ngập sát ý và sự quyết tuyệt trước giờ chưa từng thấy.

Dừng tay đúng lúc cái gì, tình nghĩa đồng môn là chi, trong mắt Lâm Phong lúc này tất cả đều là thứ chó chết.

Giết! Giết! Giết!

Hắn ta gầm lên tựa như một con dã thú sắp bùng nổ, giờ phút này, khí thế trên người Lâm Phong thế mà chẳng khác gì võ giả Ngoại Canh cả.

Trường đao giáng xuống mang theo canh kình cực mãnh liệt cũng cực kỳ sắc bén.

Nhưng Cửu Thiên lại chẳng mảy may lo sợ, bình tĩnh giương trọng kiếm đỡ đòn.

Một đao, năm đao, mười đao, trăm đao.

Trong chớp mắt, Lâm Phong thế mà đã chém ra hơn một trăm đao.

Đao kình khủng khiếp liên tục hạ xuống khiến mặt đất dưới chân Cửu Thiên không ngừng trầm xuống.

Nhung Cửu Thiên lại chẳng hề hấn gì, trọng kiếm trong tay tựa như vật sống, dù Lâm Phong có ra chiêu thế nào,hắn đều có thể đỡ được.

Trong mắt Cửu Thiên, động tác của Lâm Phong như được chiếu chậm lại, mà đã nhìn thấu đòn đánh, vậy Cửu Thiên sẽ lập tức đỡ đòn được ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.