Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 789

trước
tiếp

Chương 789

Sắc mặt của Niệm Ninh trở nên có chút khó coi: “Cho dù tôi không muốn xảy ra mâu thuẫn và tranh chấp với cô ta, nhưng nếu như cô ta muốn tiếp cận tôi, làm tôi bị tổn thương, lẽ nào tôi không thể chống trả lại sao? Không Sai, cô ta là bệnh nhân, cô ta yếu đuối, cô ta vô tội, vậy còn tôi thì sao? Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ có thai, tôi phải bảo vệ đứa bé trong bụng mình, lẽ nào đứa bé có tội tình gì sao? Hơn nữa, chuyện xảy ra ngày hôm nay, không phải là do tôi đẩy cô ta xuống nước, là cô ta tự mình nhảy xuống, còn kéo tôi rơi xuống cùng.”

Cô tức giận đến mức toàn thân phát run, bởi vì sự không tin tưởng và hoài nghỉ của Nhạc Cận Ninh, không những thế anh lại đi tin lời nói của Trương Thanh Trà, khiến cho mọi cảm giác tốt đẹp mà cô vừa mới dành cho cho anh biến mất hoàn toàn.

Nực cười thay, cô còn ngây thơ chờ mong anh sẽ luôn tin tưởng và bảo vệ mình.

Sắc mặt của Nhạc Cận Ninh cũng có chút khó coi, anh nhìn Niệm Ninh, muốn bộc phát cơn giận của mình nhưng phải nhịn lại, cuối cùng cũng không thể nhịn thêm được nữa, giọng điệu của anh có phần cứng rắn, nói: “Đây là lân cuối cùng tôi nói với em điều này, tôi mong em sau này đừng xảy ra xung đột với Thanh Trà nữa, càng không được làm tổn thương đến cô ấy thêm bất cứ một lần nào nữa!”

Nói xong, anh bước ra khỏi phòng ngủ cùng với khuôn mặt tái xanh.

Niệm Ninh tức giận năm chặt tay mình lại thành nắm đấm, cô cắn chặt môi, toàn thân run rẩy.

Trước giờ cô chưa từng tức giận đến mức này, cho dù là khi Nhạc Cận Ninh đột nhiên rời khỏi buổi hôn lễ, cô cũng chưa từng tức giận đến vậy, không chỉ là tức giận, mà nhiều hơn nữa chính là cảm giác thất vọng.

Nhưng, những lời Nhạc Cận Ninh vừa nói thật sự đã khiến cho đáy lòng của cô dâng lên một ngọn lửa không tên, loại cảm giác khi bị người mình thích, người thân cận nhất với mình hoài nghỉ khiến cho cô cảm thấy mọi chuyện thật tồi tệ.

Vậy là, trong lòng của Nhạc Cận Ninh, Trương Thanh Trà chiếm một vị trí mà không thể ai có thể thay thế được, đối với anh, Trương Thanh Trà còn quan trọng hơn cô sao?

Anh không bao giờ tin tưởng những lời mà cô nói, lại càng không bao giờ tin tưởng lời giải thích của cô.

Niệm Ninh căn chặt môi, hốc mắt trở nên chua xót, cô lấy tay lau đi nước mắt, chẳng có gì lớn lao hết, nếu như Nhạc Cận Ninh đã không thích cô, vậy thì cô cũng không thích Nhạc Cận Ninh nữa là được rồi.

Còn ở một nơi khác…

Trương Thanh Trà được Trần Thành Niệm ôm về phòng, không lâu sau đó bác sĩ cũng đi đến, kiểm tra cho Trương Thanh Trà một lúc, ít lâu sau cô ta cũng đã tỉnh lại.

Cô ta mở mắt ra, nhìn thấy Trần Thành Niệm đang lo lắng đứng ở bên giường, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Nhạc Cận Ninh đâu, khuôn mặt nhất thời cũng xám ngoét lại, ngồi dậy từ trên giường bệnh, xốc chiếc chăn trên người lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Trần Thành Niệm thấy thế cũng bị dọa cho một trận, vội vàng ngăn cản động tác của cô ta: “Thanh Trà, em muốn đi đâu? Em vừa mới tỉnh dậy, đừng động đậy lung tung, bác sĩ còn đang làm kiểm tra cho em đấy.”

Trên mặt của Trương Thanh Trà không hề có bất cứ cảm xúc nào: “Không cần làm kiểm tra đâu, thân thể của em rất ổn, bây giờ em muốn rời khỏi đây!”

Lúc nấy, việc cô ta ngất xỉu cũng chỉ là cô ta cố ý muốn làm thế mà thôi, cũng chính là để thăm dò xem trong lòng của Nhạc Cận Ninh, bản thân cô †a quan trọng đến mức nào, nhưng Nhạc Cận Ninh lại chỉ ôm Niệm Ninh rời đi, thậm chí còn không thèm đến xem thử cô ta sống chết thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.