Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 779

trước
tiếp

Chương 779

“Nói chuyện về anh?” Nhạc Cận Ninh bước vào trong không để ý đến sự khác thường của Niệm Ninh, đi đến bên giường nói: “Bà nội…”

Bà nội tỉnh lại không bao lâu, hiện tại nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đi tới, trong lòng rất vui mừng, lộ ra hàm răng nở nụ cười: “Cận Ninh tới rồi sao?”

“Vâng, bà nội, cháu tới thăm bà, nhân tiện đi đón Niệm Ninh.” Nhạc Cận Ninh ngồi ở bên giường bệnh, nhỏ giọng nói với bà nội.

Niệm Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng khi nhìn thấy cảnh này, cô rất cảm ơn Nhạc Cận Ninh đã đối xử có tâm với người thân của cô, vê điểm này thì anh luôn làm khá tốt.

Vì vậy, cho dù cô biết rằng Nhạc Cận Ninh xem cô như kẻ thay thế, cô không thể ghét anh.

Nhìn thấy bà nội và Nhạc Cận Ninh trò chuyện vui vẻ, cô cũng không bận tâm, bước sang một bên chuẩn bị gọt táo cho bà nội.

Cô vừa nhặt quả táo và con dao gọt hoa quả, chưa kịp cắt thì đã bị Nhạc Cận Ninh cầm lên và nói: “Bây giờ em đang mang thai, đừng động vào dao.

Nếu làm trầy xước thì sao? Những thứ này, giao cho anh là được, em ngồi ở đây đi. “

Sau khi Niệm Ninh nghe xong, cô có chút xấu hổ, nhưng cô không từ chối lòng tốt của Nhạc Cận Ninh, cô gật đầu rồi ngồi xuống một bên.

Bà nội rất vui khi thấy cảnh này.

Trước đây, vì chuyện kết hôn, bà ấy vấn lo lắng cho mối quan hệ giữa Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh, bà luôn sợ hai người bọn họ thống nhất với nhau lừa dối mình, chỉ để mình yên lòng.

Tuy nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, bà ấy chợt cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì những gì bọn họ nói sẽ lừa được người khác, nhưng những hành động nhỏ vô thức này cũng sẽ không thể lừa được người khác.

Bà tin rằng Nhạc Cận Ninh thực sự thích Niệm Ninh.

Niệm Ninh sững sờ nhìn Nhạc Cận Ninh, cô phát hiện hôm nay Nhạc Cận Ninh đối xử với cô rất tốt, tinh tế hơn trước, chẳng lẽ là vì chuyện tối hôm qua sao?

Nghĩ đến đây, mặt cô không khỏi đỏ lên, cô đang suy nghĩ gì vậy chứ?

May mắn thay, Nhạc Cận Ninh không đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua, nếu không, cô ấy thực sự sẽ tìm thấy một cái lỗ để chui vào.

Nhạc Cận Ninh phải biết rằng cô ấy sẽ xấu hổ, vì vậy cô ấy đã không đề cập đến nó, phải không? Tôi không ngờ Nhạc Cận Ninh lại có một khía cạnh chu đáo như vậy.

Hai người ở với bà nội trong bệnh viện đã lâu, dự định đến tối mới về.

Sau khi Niệm Ninh chào tạm biệt bà của mình, cả hai bước ra khỏi phòng.

Cô muốn cầm lấy túi xách của mình, nhưng Nhạc Cận Ninh lại vác túi lên vai, “Để anh xách, túi hơi nặng.”

“Cảm ơn.” Niệm Ninh nhìn thấy Nhạc Cận Ninh ân cần như vậy, túi thật sự rất nặng, thôi thì cứ để anh mang Vậy.

Nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh cảm thấy trong lòng ngột ngạt không nói nên lời, rốt cuộc anh đã để cô thất vọng và có lỗi với cô.

Niệm Ninh không nhận thấy cảm xúc phức tạp trong mắt của Nhạc Cận Ninh, và vân đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.

Sau khi cả hai lên xe, Nhạc Cận Ninh ôm Niệm Ninh trong tay để cô ngồi xuống thoải mái hơn một chút, anh biết Niệm Ninh đang mang thai và thường xuyên bị đau lưng nên để cô tựa Vào vai anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.