Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 72

trước
tiếp

Chương 72

Tỉnh lại, phố vừa lên đèn.

Tô Nhược Hân mơ màng mở mắt, tầm mắt đầu tiên là nước biển nửa sáng nửa tối, tiếp đó chính là tòa kiến trúc lấp lánh chói mắt lóe lên cầu vồng, rất xinh đẹp.

Đây là đang ở bờ biển.

Mà cô, rõ ràng còn đang trong chiếc Bugatti Veryon phong cách của Hạ Thiên Tường.

“Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ.” Giọng nói trầm thấp êm ái ngay bên tai, Hạ Thiên Tường đang kiểm tra văn kiện trong laptop trên chân, lại liếc mắt, xác định không có gì sai, đóng lại: “Đi ăn một chút?”

“Tôi phải về trường học.” Tô Nhược Hân lắc đầu, không muốn ở chung với con sói đuôi to này.

Nếu không phải anh hư đốn chặn đường, cô mới không lên xe anh.

“Ăn xong tôi đưa em về.”

“À, không bắt tôi trả tiền chứ?” Vừa nghĩ tới mình tùy tiện bất giác bị người đàn ông này lừa 1,08 tỷ, Tô Nhược Hân hiện tại vô cùng cảnh giác nhìn anh.

“Sẽ không.”

Nghe thấy anh nói anh trả tiền, Tô Nhược Hân đồng ý, chỉ dựa vào việc anh nhốt cô trong xe cả ngày, ngủ cả ngày, anh bồi thường cô một bữa cơm, là nên làm: “Thành giao, tôi muốn ăn Trần Ký.”

Có lẽ là vì ấn huyệt chữa bệnh cho Tăng Hiểu Khê, cô vô cùng mệt mỏi, nhất thời ngủ đến đêm tối.

“Không được.”

“Này, tôi chỉ muốn ăn Trần Ký.” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang lướt điện thoại, kháng nghị.

“Đồ ăn vặt lề đường, không vệ sinh.” Hạ Thiên Tường vừa khéo mở trang google liên quan đến ăn vặt Trần Ký gần trường nhất trung Khải Mỹ, chỉ lướt nhìn, liền phủ quyết.

“À, sao lại không vệ sinh chứ.” Học kỳ một trước đó cô chẳng ăn được vài lần, rất mắc, cô ăn không nổi.

“Đầu bếp ở bếp sau không đội mũ, không chia thớt thức ăn sống chín, sinh sôi vi khuẩn, còn nữa, không cung cấp bồn rửa tay cho khách, em chắc chắn không rửa tay có thể dùng bữa?”

“…” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường như kẻ ngốc, nhìn cả năm giây, mới hung hăng nói: “Trần Ký là quán ăn sạch nhất gần trường nhất trung Khải Mỹ của chúng tôi, mà ba năm cấp ba của tôi, ăn cơm ở Trần Ký không tới mười lần, ừ, dù những quán khác có không vệ sinh, thì hình như tôi cũng không tiêu chảy, cũng chả làm sao, nếu anh không thích, anh ăn của anh, tôi ăn của tôi, bye.”

Nói rồi, cô giơ tay đẩy cửa xe.

Tuy nhiên, kéo hai cái, cũng không kéo ra.

“Hạ Thiên Tường, ông nội anh, anh mở cửa xe.”

Câu ‘ông nội anh’ này khiến Hạ Thiên Tường sững sờ, tiếp đó, khóe miệng co rút, thấp giọng nói: “Rất muốn ăn Trần Ký?”

Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Nhược Hân, anh cảm thấy rất đau lòng khi cô gái nói ba năm trời vẫn chưa ăn nổi mười lần.

“Đúng, tôi muốn ăn ở Trần Ký, nếu anh không đi, tôi sẽ tự đi một mình.”

Nhìn thấy bộ dạng kiên quyết của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường khẽ cong môi, giọng nói vô cùng quyến rũ: “Đổi thành đồ nướng có được không?”

Nếu không nhờ thông tin Phương Tấn cung cấp nói Tô Nhược Hân rất thích ăn đồ nướng thì hôm nay anh đã không đưa cô đi biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.