Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 90

trước
tiếp

Chương 90

Nếu không, cô chết cũng không mặc quần áo anh tặng.

Lúc cô mặc vào, cũng cảm thấy chất liệu rất tốt, mặc thoải mái, thật sự không biết chiếc váy này đắt như vậy.

Thì ra hơn 800 triệu.

“Dù sao cũng không phải tiền của bà, bà không quản được.” Tranh thủ lúc Trần Ngọc Thúy ngây người, Tô Nhược Hân giãy ra, lần này cuối cùng giãy ra được.

Vội vàng lùi về sau, nhìn mẹ mình như nhìn cướp: “Bà Trần, hôm nay tôi phải ôn tập trong trường, sắp thi đại học rồi, phiền bà đừng quấy rầy tôi, để tôi tập trung ôn tập.”

“Tô Nhược Hân, con về nhà cũng có thể ôn tập, mẹ nấu canh đậu xanh còn có khoai lang chiên con thích ăn nhất, còn có rất nhiều món ngon nữa.”

Tô Nhược Hân cười nhạt: “Ngại quá, tôi trước giờ chưa từng thích uống canh đậu xanh gì cả, đó là Tô Thanh Hà thích uống, về phần khoai lang chiên, là Tô Kim Như thích, tôi cũng không thích, không cần về nữa.”

“Con rõ ràng thích, lần nào con cũng ăn rất nhiều.”

“Tôi không ăn chẳng lẽ đợi đói chết? Bà hỏi bạn học tôi xem tôi có thích những thứ này không? Bạn tôi đều biết tôi không thích ăn đậu, không thích ăn đồ dầu mỡ, chỉ có người mẹ ruột như bà không biết, thật buồn cười.”

“Con nói linh tinh, con cố ý nói vậy, cố ý thông báo cho bạn học biết.”

“Được, không bằng chúng ta gọi điện thoại đối chất đi, tôi gọi cho người không có mặt ở đây, tuyệt đối không thể nghe thấy những lời tôi vừa nói.” Tô Nhược Hân nói, liền bấm gọi cho Dương Mỹ Lan, còn ấn loa ngoài.

“Không thể nào, con rõ ràng thích ăn.” Trần Ngọc Thúy chính là không tin, con gái mình bà ta còn không biết sao.

“Nhược Hân, cậu ồn chết mất, tối qua đọc sách đến canh ba nửa đêm, hai giờ hơn tớ mới ngủ, tớ vẫn chưa tỉnh đâu.” Dương Mỹ Lan nhận điện thoại, mơ hồ chỉ trích, không hề biết phía Tô Nhược Hân náo nhiệt cỡ nào.

Tô Nhược Hân liếc nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn cô, ngay cả Trần Ngọc Thúy và Tô Kim Như cũng đang nhìn cô, cô hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Mỹ Lan, tớ thèm quá, buổi chiều cậu nhờ dì nấu chút canh đậu xanh và một phần khoai lang chiên đem tới cho tớ được không?”

Giọng cô dịu dàng, không hề có ý lừa dối, rất tự nhiên.

Không nghĩ tới, Dương Mỹ Lan bên kia lập tức nói: “Tô Nhược Hân, cậu trúng gió à, tớ chưa từng thấy cậu ăn đậu xanh, đậu nành, đậu đỏ, gặp phải liền vứt ra khỏi bát, còn khoai lang chiên gì đó, cậu nói quá ngọt sợ béo, lần trước tớ mời cậu ra quán, tớ thích ăn liền gọi một phần, cậu không hề động vào, cậu bây giờ kêu tớ mang khoai lang chiên cho cậu, tớ thấy không phải cậu muốn ăn đi? Là ai kêu cậu mang?”

Sắc mặt Trần Ngọc Thúy không tốt.

Sắc mặt Tô Kim Như cũng không tốt.

“Lần đầu tiên nhìn thấy có người làm mẹ như vậy, không mua quần áo cho con gái, còn nói là mình mua, kết quả không biết giá, cũng không biết mua ở đâu, mẹ gì chứ?”

“Đây là mẹ kế đi, nếu không nào có như vậy.”

“Còn nữa, ngay cả con gái thích ăn gì không thích ăn gì cũng không biết, cảm giác Tô Nhược Hân giống như không phải con gái nhà bà ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.