Yêu Không Thể Yêu Lâm Tĩnh Văn

Chương 34

trước
tiếp

Chương 34

Tôi phải đi ăn chút gì đó, vừa mới kích động đã bị tụt đường huyết, cả người vã mồ hôi, đứng cũng không còn vững nữa.

“Lâm Tĩnh Văn!” Bên tai vang lên giọng nói có chút lo lắng của Trang Dật Dương, anh ta bế tôi lên chạy một mạch tới bệnh viện.

Tôi rất muốn nói răng, đứa bé không sao cả, có điều chỉ là bị tụt huyết áp, nhưng lại không thể nói được gì!

Trang Dật Dương bế tôi đến bệnh viện, lập tức tiến hành một loạt xét nghiệm, cuối cùng bác sĩ nói đứa bé phát triển rất tốt, chỉ là thai phụ huyết áp hơi thấp.

Triệu trứng choáng váng, toát mồ hôi của tôi đã ổn rồi, lập tức nói với anh ấy muốn ra viện.

Tôi không bị sao hết, nằm viện để làm gì? Hơn nữa tôi không muốn dùng tiền linh tỉnh, càng không muốn anh ấy tiêu tiền vì tôi.

Bất kể giữa chúng tôi đã trải qua những hiểu nhầm như thế nào, tôi cũng không thể quay về nữa.

Tôi càng không muốn phải đối mặt với Châu Tư Dĩnh, hiện giờ có thể coi như đã hoàn toàn hiểu được bộ mặt thật và miệng lưỡi của cô ta.

Có người phụ nữ như vậy ở bên cạnh, tôi phải bảo vệ tốt con của mình, nhưng cũng chỉ có thể tránh xa bọn họ.

Trang Dật Dương lại kiên quyết muốn tôi trở về cùng anh ta, lại lôi bản hợp đồng ra nói khiến cho tôi bực bội.

“Trang Dật Dương, anh có thể đừng giả bộ nữa được không, chuyện hợp đồng đã nói rõ là hai bên cùng bảo mật, đằng này anh lại nó Châu Tư Dĩnh, nếu không phải vì nói cho cô ta về chuyện hợp đồng, tôi làm sao mắc bẫy được?

Tôi không muốn làm người thứ ba, hãy buông tha cho tôi!” Tôi thực sự quá mệt mỏi rồi, hiện giờ tôi tay làm hàm nhai, cộng với số tiền có trong thẻ, tôi có thể chăm sóc tốt cho con mình.

Tôi không thể ở lại Dương Thành nữa, ngày hôm nay bị ồn ào như vậy, ngày mai không thể ra ngoài được nữa.

“Tôi chưa hề nói bất cứ điều gì về hợp đồng với Châu Tư Dĩnh, ngược lại cô ấy nói, cô nhận tiền rồi mà không dám đi làm xét nghiệm DNA mà lại lén lút bỏ trốn!” Trang Dật Dương giải thích mọi thứ một cách hiếm có, có điều những điều này còn có ý nghĩa gì chứ?

Hiện giờ bất kể chân tướng sự việc như thế nào, chúng tôi căn bản không thể quay về được nữa.

“Hôm nay vừa khéo ở bệnh viện, tôi có thể làm xét nghiệm DNA, nhưng tôi sẽ không trở về. Tôi muốn hủy hợp đồng và còn không thể bồi thường các khoản thiệt hại, anh muốn tố cáo tôi thế nào thì tố cáo!” Dù sao tôi cũng là thai phụ, cứ để anh ta tố cáo đi!

Với hoàn cảnh của tôi, chỉ cần đứa bé được sinh ra đều sẽ được phán để mẹ nuôi.

Hiện giờ đứa bé đã được 6 tháng, mỗi ngày đều tương tác với tôi, làm sao tôi nỡ để nó cho người khác nuôi. Dù cho có là Trang Dật Dương cũng không được.

“Tôi không có nghi ngờ cô!” Trang Dật Dương có chút tội lỗi, giọng điệu mềm yếu xuống.

“Nhưng khi ở quán cà phê anh đã nói vậy!” Tôi lập tức đáp lại, dù tôi đang có con thì cũng không liên quan đến bọn họ.

Tôi dựa vào điều gì mà để người khác một câu hai câu nói mình là hồ ly tỉnh.

Hiện giờ tôi chính là tôi, bất cứ ai cũng đừng mơ đến nhục mà tôi và con tôi, vì vậy tôi sẽ không cùng Trang Dật Dương trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.