Yêu Không Thể Yêu Lâm Tĩnh Văn

Chương 25

trước
tiếp

Chương 25

“Tôi, tôi cứ nghĩ là cô ấy nên tôi mới đi!” Tôi biết tôi giải thích như vậy, trong mắt anh ta tôi vô cùng ngu ngốc, nhưng như thế vẫn tốt hơn là để anh ta hiểu nhầm tôi có gì đó với Dương Thụy.

Có lẽ chúng tôi vừa thân mật với nhau nên nhìn anh ta có vẻ dễ nói chuyện hơn bình thường: “Ngu ngốc!”

Trang Dật Dương không nói gì nhiều nữa, đi ngủ luôn.

Mỗi lần anh ta ngủ đều trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, công việc của anh ta bận bịu đến như thế sao? Mệt đến mức không muốn nói chuyện với tôi thêm vài câu?

Chuyện xảy ra hôm nay thực sự khiến tôi vô cùng sợ hãi, tôi muốn anh †a nói thêm vài câu an ủi tôi, nhưng cuối cùng vấn chỉ là ước mơ xa vời mà thôi.

Anh ta đối xử với tôi chẳng qua cũng chỉ là sự khoan dung ôn nhu mà thôi, đợi tôi sinh đứa bé này ra, chúng tôi sẽ đường ai nấy đi, không còn liên lạc gì nữa.Sau này có lẽ anh ta còn không nhớ có một người phụ nữ tên là Lâm Tịnh Văn nữa.

Tôi ôm chăn nằm co ro ở một góc giường, giống như đang ôm chặt trái tim của tôi, không cho nó được tự do rung động.

Nhưng chuyện những bức ảnh, tôi bắt buộc phải giải thích rõ ràng với anh †a, lỡ như bị truyền ra ngoài, chuyện đó liệu có gây ảnh hưởng gì cho anh ta không.

Tôi lết đến, dè dặt gọi anh ta dậy, nhìn đôi mắt ngái ngủ mông lung của anh ta, thực sự khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên đôi mắt ấy.

“Sao thế? Đau bụng à?” Trang Dật Dương có chút căng thẳng hỏi tôi, anh ta không hề tức giận, chuyện này khiến cái bụng nhỏ của tôi dường như to thêm một chút.

Lúc nấy khi đang mây mưa sao không thấy anh ta lo lắng cho đứa bé chứ? Nhưng những lời này làm sao tôi dám nói ra chứ. Tôi thuật lại tường tận chuyện bức ảnh cho anh ta nghe, tôi nói cho anh ta cả chuyện Dương Thụy và Hứa Cầm dọa nạt tôi nữa.

“Yên tâm, sẽ có người xử lí chuyện này, không để lộ ra đâu!” Trang Dật Dương nghe xong liền gọi điện thoại phái người đi xử lí.

Nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng, Dương Thụy bị đánh gấy hai tay, anh ta có vì thế mà dừng lại không? Bọn họ có ngoan ngoãn xóa hết những bức ảnh đó đi không? Người được phái đi xử lí kia, có khi nào người đó sẽ nhìn thấy những bức ảnh của tôi không?

Trong đầu tôi, mọi chuyện đang vô cùng hỗn loạn, tôi hoàn toàn không có cách nào giải quyết cả. Nhưng tôi cũng không dám hỏi lại Trang Dật Dương nữa, chuyện anh ta đã chắc chắn, nếu tôi hỏi lại, không phải là tôi đang nghỉ ngờ năng lực của anh ta sao?

Ba ngày liền Trang Dật Dương không về, tôi muốn hỏi anh ta mọi chuyện xử lí thế nào rồi cũng không được.

Tôi lại đợi được một người không ngờ đến, là bà Trang. Bà Trang vô cùng cao quý, trang nhã, bà ta nhìn tôi giống như nhìn một người phụ nữ đê tiện.

“Mấy tháng rồi?” Bà Trang nhìn cái bụng hơi to lên của tôi, ánh mắt vô cùng chán ghét. Đây là cháu nội của bà ta đấy, sao bà ta lại giống như đang nhìn kẻ thù vậy?

Tôi ngập ngừng một lúc, người phụ nữ trung niên đứng phía sau bà Trang lập tức hét lớn: “Phu nhân đang hỏi cô, sao cô không nhanh trả lời đi, tôi nhìn có lẽ đây không phải là con của thiếu gia rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.