Yêu Không Thể Yêu Lâm Tĩnh Văn

Chương 21

trước
tiếp

Chương 21

Chị Mai Tử đỡ tôi, nhỏ giọng hỏi tôi có cần chị ra tay không, tôi tỏ ý bảo chị chờ một chút. “Dương Thụy, anh có ý gì đây? Chắn đường tôi, còn để cho con đĩ này măng tôi!”

Hứa Cầm đẩy Dương Thụy ra, định đánh tôi. Chị Mai Tử năm chặt tay cô ta, tôi trở tay cho cô ta một phát tát. “Đã làm người thứ ba thì nên tránh đi, cái tát này dạy cô làm người như thế nào đấy!”

Trước và sau khi li hôn tôi đều chưa từng đi tìm Hứa Cầm, gây khó dễ cho cô ta, vì tôi đã không cần tên đàn ông bẩn thỉu này nữa rồi. Nhưng như thế không có nghĩa là cô ta có tư cách giễu võ dương oai với tôi, còn xỉ nhục tôi nữa.

“Tôi là người thứ ba, chẳng nhẽ Lâm Tịnh Văn cô không phải là người thứ ba à, Trang Dật Dương đã có vợ chưa cưới rồi, cô tưởng rằng dựa vào đứa trẻ trong bụng kia mà có thể gả được cho anh ta à? Cô đừng nằm mơ nữa!” Hứa Cầm ôm mặt, cô ta muốn động tay nhưng lại có chị Mai Tử ở đây, hai người bọn họ đều không phải đối thủ của chị ấy.

Trang Dật Dương đã có vợ chưa cưới? Tôi chưa từng hỏi anh ta chuyện này nên không biết! Nhưng người ưu tú như anh ta mà chưa có vợ chưa cưới mới là chuyện không bình thường.

Người thứ ba, ba chữ này với tôi là một sự đả kích lớn, tại sao bố mẹ tôi lại phản đối như vậy, chính là vì sợ tôi trở thành người thứ ba, mà đối diện với vợ chưa cưới của Trang Dật Dương, không phải tôi chính là người thứ ba sao?

Dương Thụy tát Hứa Cầm một cái, nhìn hai người bọn họ vật lộn với nhau, tôi không có bất kì cảm giác vui vẻ nào, tôi vẫn đang đắm chìm trong thân phận của người thứ ba.

Hình ảnh lúc bố tôi ra đi lại hiện về trong đầu tôi, tôi lại bắt đầu tự trách bản thân, điên cuồng gọi điện cho mẹ tôi, nhưng đầu dây bên kia liên tục ngắt máy, cuối cùng còn tắt máy luôn. Bà ấy ghét đứa con gái là tôi đến mức nào cơ chứ, nước mắt chảy dài trên mặt tôi.

“Văn Văn, em đừng khóc, nếu anh ta đối xử với em không tốt, thì chúng ta quay lại với nhau được không?” Dương Thụy đuổi theo , anh ta chỉ đi một mình, nói với tôi, nhưng lại khiến tôi ghê tởm.

Tôi lau khô nước mắt, nghiến răng nói: “Anh không có tư cách nói với tôi những lời này. Nếu không phải do anh đến làm loạn ở bệnh viện, bố tôi đã không chết!”

Trang Dật Dương làm sai, còn Dương Thụy có tội. Tôi vượt ngàn dặm xa xôi lấy anh ta, nhưng anh ta lại đối xử với tôi như vậy, rõ ràng biết bố tôi đang đối mặt với cái chết nhưng vẫn đến bệnh viện làm loạn, cả phần đời còn lại tôi sẽ không bao giờ quên mối thù này.

“Anh sai rồi, anh bị ma quỷ sai khiến, anh không phải là người! Em tha thứ cho anh được không? Chúng ta làm lại từ đầu được không?” Dương Thụy đột nhiên kéo tay tôi tát lên mặt anh ta, tôi chê anh ta bẩn thỉu liền lùi lại phía sau.

Anh ta tự dùng tay tát vào mặt, một lúc sau mặt anh ta đã sưng vù lên.

Tâm trạng trong lòng tôi vô cùng phức tạp: “Dương Thụy, anh không yêu tôi nữa thì lẽ ra nên buông tha cho tôi, chứ không phải bày kế dụ tôi rơi vào chòng như thế!” Tôi không muốn nhớ lại chuyện cũ, càng không muốn nói thêm với anh ta một câu nào nữa, hôm nay cho dù là anh ta diễn kịch hay thật lòng hối cải, đều không liên quan gì đến tôi nữa rồi.

Về đến biệt thự của Trang Dật Dương, tôi không muốn nói thêm gì nữa, đi thẳng về phòng ngủ nằm nghỉ. Hôm nay Trang Dật Dương ở Dương Thành, anh ta gọi điện nói cùng tôi ăn cơm.

Anh ta vô cùng coi trọng đứa bé này, chỉ cần có thời gian, anh ta sẽ đến ở cùng hai mẹ con tôi. Có lúc anh ta còn vô cùng nghiêm túc xoa xoa bụng tôi, nhưng cũng không hề có thêm hành động nào thái quá nữa.

“Vợ chưa cưới của anh là ai thế?”

Tôi có chút sợ vợ chưa cưới của anh ta, cô ấy có thể là mẹ tương lai của con tôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.