Yêu Không Thể Yêu Lâm Tĩnh Văn

Chương 16

trước
tiếp

Chương 16

Trang Dật Dương nhìn tôi, “Ừm” một tiếng.

Đến phòng bệnh, tôi giới thiệu Trang Dật Dương bố mẹ tôi, anh ta cũng vô cùng hợp tác chào cô chú.

Bố tôi giữ gương mặt lạnh lùng: “Đứa con trong bụng Văn Văn là của cậu đúng không?” Trang Dật Dương gật đầu.

“Vậy cậu định bao giờ cưới con gái tôi? Gia đình chúng tôi không bắt cậu chuẩn bị sính lễ gì hết. Đứa trẻ này tuyệt đối không thể là con hoang được.” Bố tôi vốn vô cùng tức giận, nhưng khi ông nhìn thấy Trang Dật Dương, ông liền biết chúng tôi không phải người cùng một thế giới.

Ở Lâm Thành chúng tôi, gả con gái đi đều yêu cầu sính lễ quý giá. Bố tôi nói như vậy là vì muốn để mặt mũi cho tôi.

Trang Dật Dương quay sang nhìn tôi, tôi cũng khẩn khoản nhìn anh ta, cho dù anh ta lừa dối bố tôi cũng được, tôi sẽ không coi là thật đâu, anh ta cũng không cần lấy tôi. Nhà họ Trang là gia đình như thế nào chứ, sao có thể cưới một người đã qua một đời chồng như tôi được? Không phải tôi tự khinh rẻ bản thân mà là tôi không nằm mơ giữa ban ngày, hơn nữa tôi cũng không yêu anh ta.

“Xin lỗi, cháu không có ý định sẽ cưới cô ấy!” Một câu nói của Trang Dật Dương khiến tất cả mọi nỗ lực của tôi đều trở nên công cốc.

Bố tôi tức giận đỏ bừng mặt, nhưng ông không nổi giận ngay lập tức: “Nếu vậy thì cậu đi đi! Con gái tôi và đứa bé này không còn liên quan gì đến cậu nữa!”

Trang Dật Dương đứng dậy, nhưng anh ta chưa rời đi luôn mà lại nhìn tôi: “Lâm Tịnh Văn, cô đi với tôi!”

Bố tôi cũng đang nhìn tôi: “Nếu hôm nay con ra khỏi phòng bệnh, ta sẽ chết ngay lập tức cho con xeml”

Tôi ôm đầu, đau khổ ngồi bệt xuống, tại sao phải ép tôi đến bước đường cùng như vậy chứ? Bụng tôi đau quá, giữa hai chân tôi cảm giác có một dòng máu ấm ấm đang chảy xuống, chẳng nhẽ ông trời cũng đang trách phạt tôi sao?

Mẹ tôi lao đến, túm lấy quần áo tôi: “Mày đứng dậy cho tao, nói với nó, mày sẽ phá thai, bảo nó cút đi!”

Bụng tôi đau đến mức cả người run rẩy, mẹ tôi vừa kéo vừa đẩy khiến tôi càng thêm đau đớn toát mồ hôi hột, không thể nói được một câu nào.

Trang Dật Dương nhẹ nhàng đẩy bố tôi ra, ôm eo đưa tôi đi đến khoa sản.

Mẹ tôi ở đẳng sau vẫn đang khóc lóc mắng chửi tôi, giống như tôi là kẻ thù của bà ấy vậy.

Tôi kéo kéo áo Trang Dật Dương, nhịn đau hỏi anh ta: “Tại sao anh không thể nói dối ông ấy được chứ?”

“Nói dối được lần này, nhưng còn lần sau thì sao? Có phải sẽ ép chúng ta đi đăng kí kết hôn không? Lâm Tịnh Văn, cô phải biết rõ mình là ai!“ Trang Dật Dương bạc tình bạc nghĩa nói, khiến tôi tự cười chế giêu bản thân.

Đúng thế! Tôi nên hiểu rõ mình là ai, những chuyện này vốn chỉ là ảo vọng hão huyền mà thôi. Vậy thì bỏ đứa trẻ này đi! Hai người chúng tôi cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa, không bao giờ gặp lại nhau nữa! Đối với chúng tôi, đây đều là sự giải thoát. Với thân phận của anh ta, có hàng trăm hàng ngàn phụ nữ tình nguyện sinh con cho anh ta. Trong mắt người khác, chẳng qua chỉ là tôi may mắn, nếu không tôi làm gì có tư cách mang thai đứa con của anh ta chứ.

Tôi ngây ngốc đi làm một loạt các xét nghiệm kiểm tra, tôi căn bản không hề nghe thấy bác sĩ nói cái gì.

Progesteronen thấp, có dấu hiệu xảy thai, tôi bắt buộc phải nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tiêm Progesteronen, sau đó lại uống thuốc dưỡng thai, cuối cùng cũng coi như giữ được đứa bé. Trang Dật Dương bắt tôi phải vê Dương Thành ngay lập tức, điều kiện chữa trị ở bên đó tốt hơn ở đây rất nhiều.

“Phận là con cái, nhìn bố tôi bây giờ tôi có thể đi được sao?” Tôi lạnh lùng nói, nếu anh ta đã không chịu giúp tôi thì không cần đến can thiệp vào cuộc sống của tôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.