Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 92

trước
tiếp

CHƯƠNG 92

Lưu Ly vừa hỏi, sự kích động trên khuôn mặt của Trương Cao Ân lập tức biến mất, vẻ mặt đột nhiên trở nên do dự.

“Lưu Ly, chuyện này ông đã biết, chỉ là ông vẫn muốn suy nghĩ thêm.”

“Trưởng thôn, còn gì phải suy nghĩ sao?” Lưu Ly không hiểu, rõ ràng trưởng thông đã rất dao động.

Trương Cao Ân thở dài một tiếng: “Chuyện cháu nói đúng là một chuyện tốt, có thể khiến những người dân trong thôn trở nên giàu có, chỉ là quả thông trên núi thật sự rất nhiều, dã thú cũng rất nhiều, ông sợ người dân trong lòng vì tiền mà đi vào trong rừng sâu.”

Đây không hẳn là chuyện không thể xảy ra.

Nếu như người dân đi vào núi sâu gặp chuyện cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng ông ta là một trưởng thôn, nhất định phải nói chuyện này, một khi có người vì lòng tham mà đi vào núi sâu, sợ là mình cũng phải chịu trách nhiệm chung,

Nghe thấy vậy, Lưu Ly có chút thất vọng, nhưng cũng có thể hiểu được.

Nếu như không mua được, cô sẽ sang thôn bên cạnh để hỏi xem, hoặc dứt khoát chỉ kinh doanh hạt thông trong một khoảng thời gian ngắn là được rồi.

Có rất nhiều việc có thể kiếm được tiền, cô cũng không chỉ biết việc này.

Không nói đến thứ khác, trồng nấm cũng là một kế hoạch không tồi.

Lúc đang suy nghĩ như vậy, Trương Cao Ân lại lên tiếng: “Lưu Ly, chuyện này cháu cho ông mấy ngày, ông nghĩ ra một điều lệ trước, đến lúc đó nhất định sẽ trả lời cho cháu, cháu thấy thế nào?”

Trương Cao Ân không muốn bỏ qua cơ hội giúp người dân trong thôn phát tài.

Lưu Ly gật đầu: “Như vậy thì cảm ơn trưởng thôn nhiều.”

Trương Cao Ân nghe thấy Phùng Tiểu Uyển một câu trưởng thôn, hai câu trưởng thôn, không thể không nói: “Tuổi của ông cũng ngang với ông nội cháu, cháu gọi ông một tiếng Trưởng thôn gia gia cũng không quá đáng.”

Lưu Ly cũng không tỏ ra xa cách, lập tức gọi một câu Trưởng thôn gia gia.

Trương Cao Ân nghe vậy cảm thấy rất hưởng thụ, ánh mắt nhìn Lưu Ly mang theo sự dò xét.

Không biết có phải ông ta nhìn nhầm không, Lưu Ly mà hai lần gần đây ông ta gặp, không hề giống với trước kia, trực giác nói với ông ta, nha đầu này tương lai nhất định sẽ có phúc

“Trưởng thôn gia gia, cháu còn có việc muốn làm phiền ông.”

Trương Cao Ân nghe thấy vậy, nói thẳng: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, không cần khách sáo.”

“Cháu muốn mua đất.”

“Mua đất?” Trương Cao Ân khuôn mặt tràn đầy sự sững sờ: “Cháu muốn mua ở đâu?”

“Chính là hai mẫu đất ở đầu thôn bên cạnh ngôi nhà tranh của cháu.” Cô cũng đã nghĩ đến chuyện mua đất ở trong thôn, nhưng trong thôn quá nhiều người, sống ở đầu thôn vẫn yên tĩnh hơn.

Vừa nghe thấy Lưu Ly muốn mua đất ở đầu thôn, hơn nữa một lần mua tận hai mẫu, Trương Cao Ân càng thêm kinh ngạc.

“Lưu Ly, cháu mua nhiều đất như vậy để làm gì?”

“Trưởng thôn gia gia, thực sự không giấu ông, cháu mua đất muốn dùng để xây nhà, ông cũng biết căn nhà tranh kia của cháu thật sự không an toàn.”

Trưởng thôn vừa nghe thấy vậy, theo bản năng nhìn khuôn mặt kia của Lưu Ly, thở dài một tiếng.

Căn nhà kia, thật sự không đủ an toàn, nếu như không phải như vậy, khuôn mặt của Lưu Ly làm sao có thể rơi vào bước đường ngày hôm nay chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.