Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 83

trước
tiếp

CHƯƠNG 83

Lưu Ly không lên tiếng, để mặc Trương Nhị Lang hiểu lầm, để tránh Trương Nhị Lang hỏi quá nhiều, cô còn phải bịa nhiều hơn, như vậy trầm mặc ngược lại càng tốt.

Rất nhanh, Trương Nhị Lang đánh xe bò chở Lưu Ly đến tiệm quần áo.

Ông chủ của tiệm quần áo là một nam nhân hơn 30 tuổi, thấy Lưu Ly mặc đồ cũ rích, lại không có đuổi người ra ngoài, mà khách sáo hỏi Lưu Ly muốn cái gì.

“Có quần áo may sẵn cho trẻ con 4-5 mặc không?” Lưu Ly nhìn một vòng, chỉ nhìn thấy quần áo của người lớn, không nhìn thấy đồ thích hợp cho trẻ con mặc.

Ông chủ tiệm quần áo nghe vậy, từ trong tủ lấy ra hai bộ: “Đây là bộ đồ làm cho con nhà họ hàng của ta, cô xem có hợp không?”

Lưu Ly vừa nhìn thấy, kích cỡ đó thì ổn, chất liệu bằng vải xô, bên trong nhét bông, nhìn cũng rất dày dặn, cô hỏi giá.

“Quần áo của trẻ con này cũng không tốn quá nhiều vải, chỉ 500 văn một bộ.” Ông chủ tiệm quần áo nói.

Vừa nghe thấy 500 một bộ, còn không đợi Lưu Ly mở miệng, Trương Nhị Lang ở một bên đã đứng không yên rồi.

Trương Nhị Lang kéo tay áo của Lưu Ly, vẻ mặt sốt sắng: “Lưu Ly tỷ, bộ này quá đắt rồi, tỷ vẫn là mua vải mua bông về tự làm đi.”

Lưu Ly không hiểu về giá vải vóc của thời đại này, không khỏi hỏi: “Vải và bông này có giá như nào?”

Không đợi Trương Nhị Lang đáp lại, ông chủ tiệm quần áo Ngô Văn Trác ở một bên bèn mở miệng: “Tiểu nương tử, vải thô này chín tiền một xếp, vải xô một lượng năm tiền một cuộn, bông 50 văn một cân, bộ quần áo giống như này, cũng tốn hai cân bông, trừ công may, một bộ cũng không đến 200 văn.”

Ngô Văn Trác trực tiếp nói với Lưu Ly quần áo của trẻ con thật ra không tốn bao nhiêu nguyên liệu, mua vải càng lợi hơn, tương đương với việc tiết lộ giá gốc của mình.

Lưu Ly không khỏi sửng sốt: “Ông chủ lẽ nào không sợ ta không mua của ngươi sao?” Tiết lộ giá gốc như vậy, ai còn muốn mua quần áo chứ?

Ngô Văn Trác nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu: “Tiểu nương tử nhìn trong nhà không giàu có, nếu mua quần áo may sẵn của trẻ con thật sự không có lợi, tôi làm kinh doanh, cũng phải có lương tâm.”

Nói rồi, Ngô Văn Trác lại thở dài một tiếng: “Hơn nữa không dám giấu, kinh doanh của tiệm quần áo này thật sự không tốt, làm hết mùa đông này, chúng ta không chuẩn bị tiếp tục kinh doanh quần áo nữa, trực tiếp đả thông cửa hàng hai bên.”

Lưu Ly nghe vậy thì nghĩ một chút, không nghĩ ra sát vách làm cái gì.

Thấy thần sắc của Lưu Ly, Ngô Văn Trác vừa nhìn là biết cô nghĩ cái gì: “Bên cạnh là tiệm vải của nhà ta, nếu tiểu nương tử tin tưởng, có thể mua vải mua bông ở tiệm vải của chúng ta.”

Ngô Văn Trác vừa nói như vậy, Lưu Ly bèn nói: “Nếu đã như vậy, ta sang bên cạnh xem thử.”

Ngô Văn Trác nghe vậy, bèn để bộ đồ trong tay xuống, đích thân dẫn Lưu Ly sang bên cạnh.

Người trông coi cửa tiệm bên cạnh là thê tử của Ngô Văn Trác – Cẩm Nương, Cẩm Nương là một người phụ nữ nhiệt tình trông mới 30 tuổi, rất hào sảng, thấy nàng ta và Ngô Văn Trác kia ngược lại có vài phần tướng phu thê.

Nhìn thấy phu quân nhà mình dẫn khách tới, Cẩm Nương cười tươi nói: “Tiểu nương tử muốn mua vải sao?”

Giống như vậy, Cẩm Nương cũng không chê bai Lưu Ly nghèo nàn.

“Ừ, ta muốn mua vải may quần áo mùa đông cho con của ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.