Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 411

trước
tiếp

CHƯƠNG 411

Mở cửa lớn ra, điều khiến Lưu Ly ngạc nhiên là con phố bên kia đường cách Phúc Mãn Lâu không xa, con đường đối diện có không ít những cửa hàng bán đồ ăn vặt.

Mặc dù chưa từng nghĩ đến việc sẽ mua nhà trên trấn nhưng Lưu Ly vẫn hỏi thử giá.

“Phu nhân, quả thực không dám giấu gì cô, giá của sạp hàng phía trước là 80 lượng, nhưng căn nhà này thì không rẻ đâu, chủ nhà ra giá 800 lượng, nếu không có giá như vậy thì e rằng sạp hàng phía trước đã có người mua từ lâu rồi.” Người môi giới nói, khuôn mặt cười khổ: “Thời đại này ai còn dễ dàng bỏ ra một món tiền lớn như vậy chứ?”

Người môi giới cảm thán vẻ bất lực nhưng cũng giống như là đang nhắc nhở Lưu Ly, trước đây không có người mua căn nhà này là vì không ai có thể lấy đâu ra luôn được 800 lượng bạc.

Nhưng những lời này người bình thường cũng nghe ra được sự vô lý trong đó.

Vì dù sao cũng không thiếu gì người có tiền, căn nhà này cũng không phải nhỏ, vị trí cũng ổn, làm sao lại không thể có một người có 800 lượng bạc chứ?

Lưu Ly đóng cửa lớn lại, cô mặt không đổi sắc, vòng qua tấm bích họa xem thử ngôi nhà, ánh mắt mang theo mấy phần sắc bén.

Cô thật sự không nhìn ra vấn đề gì ở căn nhà này, chỉ là cách sắp xếp không giống với những ngôi nhà bình thường lắm, ngoài ra thì cũng chỉ là do lâu ngày không có người ở.

Bởi vì cho dù căn nhà này được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng toàn bộ nơi này thiếu vắng hơi người, không giống như là nơi thường xuyên có người ở.

Người môi giới thấy Lưu Ly nhìn xung quanh một hồi, trong lòng không khỏi căng thẳng: “Phu nhân, cô có ưng ý căn nhà này không?”

Mặc dù Cố Tại Ngôn vẫn đứng bên cạnh trông chừng mấy đứa trẻ nhưng suốt dọc đường, người môi giới này cũng có thể nhìn ra được người làm chủ của gia đình này là vị phu nhân này.

“Ưng ý hay không thì có tác dụng gì chứ?” Lưu Ly hỏi lại.

Người môi giới nghe vậy, khuôn mặt liền cứng đờ.

“Hôm nay tôi thật lòng đến tìm các ông để mua sạp hàng nhưng người làm môi giới các ông lại không hề thành thật, thứ lỗi cho tôi phải tìm người khác rồi.”

Mặc dù trên trấn chỉ có một Nha hành nhưng ai quy định là muốn tìm sạp hàng thì nhất định cần môi giới giới thiệu, cô cũng có thể tự mình nghe ngóng rồi đi tìm chủ nhà.

Mặc dù như vậy thì đúng là hơi phiền phức một chút.

Người môi giới vừa nghe thấy Lưu Ly nói vậy lập tức hiểu ra là cô đã phát hiện ra căn nhà này có gì không ổn, liền vội vàng nói lấy lòng:

“Phu nhân đừng tức giận, đúng là phong thủy của căn nhà này không thích hợp cho người ở, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám hồn nên giấu cô chuyện này, nếu cô thật lòng muốn mua sạp hàng thì tôi lại giúp phu nhân tìm là được.”

Những người làm môi giới bọn họ chỉ kiếm được một chút tiền công do vất vả mới đổi lại được, có lúc cả một tháng chưa chắc đã bán được căn nhà nào.

Gia đình này vừa nhìn đã biết thật lòng muốn mua cửa hàng, nếu sớm xong chuyện thì cuộc sống của ông ta cũng thoải mái hơn một chút, vậy nên không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Lưu Ly biết căn nhà này nhất định là có vấn đề nhưng không nghĩ lại là do phong thủy, chuyện này làm Lưu Ly nhất thời không biết nên nói gì.

Là người hiện đại, Lưu Ly kỳ thật không quá tin tưởng vào phong thủy, cho nên nghe nói nguyên nhân tòa nhà này không bán được là bởi vì phong thủy, phản ứng đầu tiên của Lưu Ly chính là cảm thấy có chút kỳ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.