Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 100

trước
tiếp

CHƯƠNG 100

Lưu Ly gật đầu dưới ánh mắt mong đợi của Yên Yên, vẻ mặt của Yên Yên rất thích thú khi nghe thấy vậy: “Mẹ, kẹo mà Yên Yên đưa cho thúc thúc, mẹ đã cho thúc thúc ăn chưa?”

Lưu Ly nghĩ đến viên kẹo kia, trên khuôn mặt bèn có chút nóng ran.

Đúng vậy, viên kẹo kia quả đúng là do Yên Yên đưa cho cô lúc cô đang sắc thuốc, nói rằng sợ Cố Tại Ngôn uống thuốc đắng, dặn dò cô cho Cố Tại Ngôn ăn sau khi hắn uống hết thuốc.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng, một người đàn ông sẽ không đến mức sợ đắng mà phải ăn kẹo, thế nhưng dưới ánh mắt mong đợi kia của Yên Yên, cô đành phải nhận lấy viên kẹo, nghĩ rằng chờ lát nữa đi ra sẽ nói với cô bé rằng Cố Tại Ngôn không thích ăn kẹo là được.

Nhưng nào ai ngờ cô lại làm theo lời của Yên Yên nói một cách như ma xui quỷ khiến?

Lưu Ly muốn đỡ trán, không liên tưởng.

“Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy, có phải bị ốm rồi không?” Bình Bình cẩn thận phát hiện ra sự khác thường của mẹ mình, lại nhìn thấy mặt mẹ mình rất đỏ, không khỏi có chút lo lắng.

Vừa nghe thấy mặt mình đỏ, Lưu Ly càng chột dạ, lại sợ hai đứa trẻ nhìn ra điều gì, Lưu Ly vội vàng lắc đầu: “Không, mẹ không bị ốm, chỉ là hơi nóng.”

Bình Bình nhìn mẹ mình với vẻ không tin cho lắm.

Lưu Ly bị Bình Bình nhìn chằm chằm đến thiếu tự tin, đứa trẻ này không dễ lừa như Yên Yên.

Vào lúc này, Lưu Ly nhìn thấy Trương Đại Lang và Nhị Lang đang đeo gùi đi về phía bên này.

“Đại Lang và Nhị Lang cữu cữu của con đến rồi.” Lưu Ly vừa nói vừa bước về phía cửa, dáng vẻ rất sợ Bình Bình sẽ tiếp tục hỏi.

Bình Bình còn nhỏ nên thực ra cũng không phát hiện ra điều gì, biết được mẹ mình không bị ốm, Bình Bình cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này, Yên Yên ở bên cạnh kéo lấy tay Bình Bình, đôi mắt nhỏ lấp lánh, nói: “Ca ca, chúng ta đi vào tìm Cố thúc thúc đi?”

Nhưng lần này Bình Bình lại từ chối: “Ca không đi, nếu muốn đi muội tự đi đi.”

Yên Yên ngỡ ngàng: “Tại sao?”

“Ca không thích thúc ấy.” Bình Bình nói thật.

Cậu bé thực sự không thích người đàn ông đó.

Tuy còn nhỏ nhưng cậu bé biết rằng trong nhà tự nhiên vô cớ có thêm một người đàn ông, nếu những người khác trong thôn mà biết được, mẹ sẽ bị mắng.

Yên Yên lại khá đơn thuần, vì vậy không hiểu được tâm tư của Bình Bình.

Cô bé chỉ biết rằng trong nhà có thêm một người, sau này sẽ vui vẻ náo nhiệt hơn.

Hơn nữa, Cố thúc thúc là bằng hữu của cha, cô bé nghĩ rằng nếu mình chung sống hòa hợp với Cố thúc thúc thì cha sẽ trở về.

Đến lúc đó, cô bé cũng sẽ là đứa trẻ có cha, đến lúc đó người khác sẽ không thể nói cô bé là đứa con hoang không cha nữa.

Vì vậy, khi ca ca nhà mình nói không thích Cố thúc thúc, cô bé có chút ngỡ ngàng: “Tại sao? Ca ca, Cố thúc thúc rất tốt, tại sao ca lại không thích Cố thúc thúc?”

Bình Bình mím môi, không biết nên giải thích với Yên Yên như thế nào, một hồi lâu sau mới nặn ra được một câu: “Thúc ấy không phải cha.” Cậu biết muội muội là vì cha nên mới thích người đó.

“Nhưng, thúc ấy là bằng hữu của cha mà.” Yên Yên vẫn không hiểu.

Bình Bình nhìn muội muội nhà mình, có chút cảm giác bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.