Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 22

trước
tiếp

Chương 22

Tiết mục ca múa trên đài dần dần dừng lại, Cửu Thiên biết kế tiếp chính là khoảnh khắc quan trọng nhất của hắn.

Cửu Hạo Nhiên giơ ly rượu, đứng dậy, nói: “Con cháu nhà họ Cửu, cúng tế trời đất!”

Tất cả người nhà họ Cửu cũng đứng dậy theo, tay giơ cao ly rượu.

Cửu Hạo Nhiên nói tiếp: “Năm mới đã đến, võ đạo trường tồn.”

Dứt lời, ông ta hất chất lỏng trong ly xuống đất, mọi người cũng làm theo Cửu Hạo Nhiên, cùng hất rượu trong ly xuống đất.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Cửu Hạo Nhiên mới ngồi xuống lại, phất tay ra hiệu cho người di chuyển Mặc Thạch vẫn luôn được trưng bày phía sau ra.

Kế tiếp, một người chú của Cửu Thiên bước ra, cao giọng nói: “Con cháu nhà họ Cửu, bắt đầu kiểm tra!”

Sau tiếng thét ra lệnh, tất cả con cháu nhà họ Cửu lập tức đứng dậy ứng tiếng đáp lại, kế đó Cửu Vinh bắt đầu gọi điểm danh từng người một tiến lên phía trước. Trong số những đứa trẻ nhà họ Cửu nào được gọi tên, có người tỏ ra lo lắng bất an, có người lại trông rất thoải mái.

Ở ghế trên, Cửu Hạo Nhiên lẳng lặng quan sát toàn cảnh, mỗi lần nhìn thấy một đứa nhỏ trẻ tuổi đồng trang lứa của nhà họ Cửu lớn lên khỏe mạnh, Cửu Hạo Nhiên cũng đều vô cùng vui mừng.

Cửu Phong ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối đều dán mắt về phía Cửu Thiên, tuy vẻ mặt của Cửu Thiên rất bình tĩnh, nhưng Cửu Phong vẫn cực kỳ khẩn trương.

“Cửu Phong, trông con có hơi bất an thì phải.”

Cửu Hạo Nhiên bất ngờ lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Cửu Phong.

Cửu Phong nói: “Đúng là có chút bất an.”

Cửu Hạo Nhiên nói tiếp: “Là vì Cửu Thiên sao? Con đưa hết số đan dược vất vả lắm mới có được cho nó rồi à?”

Cửu Phong nở nụ cười khổ: “Thân là người làm ba, có thể giúp chút nào hay chút đó. Chỉ sợ mai này cũng không còn cơ hội này nữa.”

Cửu Vinh ngồi bên cạnh bỗng chen ngang, nói: “Anh cả, là do anh quá mềm lòng. Một là Cửu Thiên vốn không để tâm đến việc tu luyện, trời sinh lười biếng; hai là không có thiên phú, vừa ngu dốt lại cứng đầu, vậy không phải một viên đan dược của anh là bù đắp được đâu.”

Cửu Phong nhíu mày, định phản bác.

Đúng lúc này, Cửu Hạo Nhiên lại xua tay cắt ngang cuộc đối thoại của hai người họ, nói: “Con cháu đều có phúc của con cháu, nếu nó thật sự bất tài vô dụng, vậy rời khỏi gia tộc âu cũng là chuyện tốt. Ít nhất có thể sống cuộc sống bình thường khi ở bên ngoài.”

Cửu Phong gật nhẹ đầu, không nói gì. Ông ấy không nói cho người khác biết rằng thật ra viên đan dược kia là do ông nội đưa cho ông ấy. Mặc dù đó là phần thưởng cho sự cống hiến vì lần trước ông ấy đã giúp gia tộc giành lại phần lớn thị trường bên ngoài, nhưng Cửu Phong biết, Cửu Hạo Nhiên cũng có ý muốn giúp Cửu Thiên. Rốt cuộc thì ông cụ vẫn rất đau lòng cháu trai. Cho dù người cháu này thật sự không có tài năng.

Ở bên dưới, con cháu nhà họ Cửu đã được kiểm tra gần hết, lúc này, một tiếng hô lớn vang lên.

“Cửu Đình Chi, tiến lên kiểm tra.”

Cửu Đình Chi ngồi bên cạnh Cửu Minh nắm chặt tay đứng dậy, bắp thịt toàn thân phồng lên, hung hăng đấm mạnh một cú lên Mặc Thạch.

“Luyện thể cấp năm, trung cấp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.