Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình Lê Nhược Vũ

Chương 52

trước
tiếp

Chương 52

“Chúng tađi thôi, tìm chỗ thay quần áo.” Hạ Đông Quânân cần quan tâm, rất chú ý giữ thể diện cho cô, suy nghĩ cách nào đó không để cho cô khó chịu, “Nếu không sẽ bị cảm đó.”

Cô nhẹ giọng mở miệng, “Cám ơn.”

Hắn gật đầu, “ừ” một tiếng.

Thì ra, giữa chúng tađã khách sáo đến nỗi cần nói hai chữ cám ơn rồi.

Lưu Ly không ngờHạ Đông Quân sẽ bỗng nhiên động thủ, chỉ một chút sơ sẩy liền ngã ngồi xuống đất, ịn nguyên cái bàn tọa xuống nền đất ướt mèm.

Nhưng chỗ khác không vấn đề gì, duy chỉ có cái mông kia ướt mem một mảng lớn.

Từ đầu đến cuối, chỉ cần nhìn liền biết Lê Nhược Vũbị người ta cố tình chơi cho một vố, nhưng dáng vẻ bây giờ củaLưu Ly, người không biết còn tưởng rằng cô cùng người ta làm chuyện tế nhị gì đó không muốn cho ai biết ở trong phòng vệ sinh.

Lưu Ly bất chấp người khác thấy thế nào, cô cố gắng dùng hai tay che mông lại, tư thế bất nhã tới cực điểm.

Cô tức giận giậm chân, chỉ bóng lưng của hai người gầm nhẹ, “Gian phu dâm phụ, đừng tưởng rằng người khác không biết giữa hai người có thứ quan hệ lén lút nào không dám cho người ta biết! Ôm chặt như vậy, bộ sợ người khác không biết mấy người từng có một thời mặn nồng ân ái hay sao hả?”

Cả người Hạ Đông Quân cứng đờ, nhưng vẫn nén nhịn không nói lời nào.

Lê Nhược Vũ dừng bước chân lại một chút, côđã hết sức nhẫn nại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Cô xoay người, trở lạitrước mặt Lưu Ly, “Vậy còn cô thì là cái gì? Làm kẻ thứ ba thì tự hào lắm, vinh quang lắm sao? Cho dù Lâm Minh ghét tôi đến cỡ nào thì bây giờ tôi vẫn là vợ hắn, cột “vợ’ trên giấy đăng ký vẫn rành rành tên tôi trên đó.”

“Cô, Lưu Ly giơ tay lên muốn tátLê Nhược Vũmột bạt tai, lại bị Lê Nhược Vũbắt lấy cổ tay, trở tay tátngược lên mặt cô, “Tôi không còn nợ cô bất cứ cái gì, một tát này, tôi trả lại ly nước mà cô vừa hắt vào tôi. Tôi không có thói quen nợ ai, cũng không muốn ai nợ tôi chúng tabây giờ không còn liên quan nữa.

Lưu Lyđưa tay bụm mặt nên không có cách nào bưng lại cái mông ướt sũng, nhưng một khi che mông lại, dấu bàn tay trên mặt liền rõ ràng năm ngón.

Lưu Lychỉ hận không giết được cô, “Lê Nhược Vũ! Cô chưa xong với tôi đâu!”

“Tùy cô.” Côtinh bơ nhìn người đàn bà chua ngoa ngúng nguầy giậm chân.

Lưu Ly còn muốn nói thêm gì nữa, nhưngsự việc mới vừa rồi quá khoa trường, đã khiến cho không ít người chú ý, rất nhiều người đã đi tới, hóng xem kịch vui.

Nghĩ đến cái mông còn ướt mèm, cô suy nghĩ một chút, thôi thì che mông chạy trước đã.

Hạ Đông Quân nhìn cô cố làm ra vẻ kiên cường, dáng vẻ mạnh mẽ chống cự cùng Lưu Ly, cảm thấy đau lòng, “Nhược Vũ, em mệt không?”

“Không mệt.”

Ban đầu cô đã quyết định gả cho Lâm Minh vì vực dậy nhà họ Lê, thì những chuyện xảy ra bây giờ hết thảy đều đã nằm trong dự liệu của cô. Cô không mệt mỏi, cũng không hối hận.

“Nhược Vũ, ban đầu anh buông tay là muốn em được hạnh phúc.” Hạ Đông Quân bỗng nhiên ôm lấy cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực, giọng hắn trầm thấp, tựa như là tiếng đàn cello thuần hậu không ngừng kéo tới kéo lui trong lòng cô, “Nếu sớm biết là như vậy, anhsẽ không đồng ý chia tay.”

“Anh nói bậy bạ gì đấy.” Hốc mắt Lê Nhược Vũ đỏ hoe, liền đầy hắn ra, quật cường nói, “Tôi sống tốt vô cùng, ăn mặc không phải lo, nhà họ Lê cũng không sụp đổ, lại còn có một người chồng có quyền có thế.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.