Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 12

trước
tiếp

CHƯƠNG 12

Lâm Thế Kiệt thấy cô không chống đỡ được, thì định nắm tay cô rời đi.

Nhưng Giản Nghệ Hân lại hất tay anh ra, hờ hững nhìn Lâm Thế Kiệt, rồi liếc nhìn những phóng viên đang hận không thể ăn thịt cô bằng ánh mắt cao ngạo khinh thường.

“Năm tôi 14 tuổi, gia đình gặp phải biến Lâm, bà nội bị bệnh nặng, không có tiền chữa trị, nên tôi đành phải đi trộm tiền của một doanh nhân giàu có, kịp thời cứu chữa cho bà nội tôi. Quả thật tôi đã làm sai chuyện này, cũng đã trả giá vì nó rồi, nhưng tôi không hề hối hận, nếu để tôi lựa chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ đi trộm tiền của doanh nhân giàu có đó, để cứu chữa cho bà nội tôi. Tôi chỉ có thể trả lời như vậy thôi.”

Dứt lời, cô kiêu ngạo xoay người, rời khỏi hội trường.

Cô thản nhiên thừa nhận quá khứ của mình như vậy, làm người khác không khỏi xúc động.

Đây là phiên bản thực tế của câu chuyện con vịt nhỏ xấu xí biến thành thiên nga trắng.

Mặc dù vợ tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc thần bí không được giáo dục cao cấp, nhưng cũng có được tài hoa hơn người, ý chí mạnh mẽ, kiên trì không ngừng theo đuổi nghệ thuật, tuổi còn trẻ đã là một họa sĩ.

Cô không những tài hoa hơn người, mà còn là cháu gái dũng cảm hiếu thảo, thản nhiên đối mặt với quá khứ không được tốt đẹp, vừa có trách nhiệm lại thẳng thắn, đúng là một tâm hồn cao cả.

Nói tóm lại, tư liệu này đủ để truyền thông muốn lấy lòng tập đoàn Đế Quốc tâng bốc tới trời.

Vệ sĩ bên cạnh Lâm Thế Kiệt đã thừa cơ dẫn Giản Nghệ Hân đi, để cô khỏi “nói lời làm người khác kinh ngạc” nữa.

Vừa quay về phòng nghỉ ngơi, Giản Nghệ Hân đã nhấc chân tháo đôi giày cao gót khó chịu ra, rồi nhìn Lâm Thế Kiệt nói: “Quả thật tôi từng có tiền sự, nên anh định khi nào ly hôn với tôi?”

Dứt lời, cô còn lấy tấm chi phiếu ba tỷ trong túi xách ra, xé nát trước mặt Lâm Thế Kiệt.

“Cô cũng không cần số tiền này?”

“Đúng vậy, lúc trước tôi bị chẩn đoán nhầm là ung thư não, vì không có tiền chữa trị, nên tôi mới nhờ cậy anh, giờ tôi rất khỏe mạnh, tất nhiên sẽ không cần tiền của anh nữa.”

Trước đây cô rất nghèo, cũng từng trộm đồ, nhưng cô có lòng tự trọng, không muốn trở thành người có lòng tham không đáy.

“Nên mặt ngọc đó cũng là do cô trộm được?”

Giản Nghệ Hân bật cười, giờ cô đã cảm nhận được, sự kiêu kỳ và thành kiến trong xã hội thượng lưu rồi.

“Nếu phải thì sao mà không phải thì sao?” Mắt cô hơi đỏ hoe, tức giận nói: “Dù sao anh cũng cho rằng tôi là kẻ trộm rồi, nên tôi có nói gì cũng chẳng khác gì nhau.”

Lâm Thế Kiệt đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Nếu là cô trộm thì tôi sẽ tịch thu tang vật, vật về với chủ cũ. Còn nếu cô không phải thì tôi sẽ điều tra cho rõ, tại sao cô lại mang theo đồ mà người thầy có ơn với tôi quý trọng nhất. Nhưng dù mặt ngọc đó có phải do cô trộm hay không, thì giờ cô cũng là vợ hợp pháp của tôi, điều này tạm thời không thể thay đổi được.”

Giản Nghệ Hân vừa nghe anh nói “vật về với chủ cũ”, “đồ mà người có ơn với tôi quý trọng nhất” thì nhất thời trợn tròn mắt.

“Tôi xin thề với trời, mặt ngọc này không phải do tôi trộm.”

“Vậy làm sao cô có được nó?”

Giản Nghệ Hân sốt sắng cắn môi: “Anh nói cho tôi biết trước đi, người thầy có ơn với anh đang ở đâu? Là nam hay nữ? Tôi có thể gặp người đó được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.