Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Cổ Uyên Full

Chương 68

trước
tiếp

Lưu Chấn Khang ngồi ở trên ghế sa- lon, dường như vẫn muốn kéo gần khoảng cách với Cố Uyên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không nóng, không lạnh của Cố Uyên, liền nhìn sang Trần Quân Mai.

Trần Quân Mai mở miệng nói: “Uyên Uyên, gần đây tài chính của nhà họ Lưu gặp một chút khó khăn, cô là mợ chủ nhà họ Tô, dễ dàng nhìn ra ông Tô và bà Tô đối với cô rất tốt, hai nhà chúng ta cũng là thông gia, giúp đỡ lẫn nhau một chút cũng là điều nên làm.”

Cố Uyên cũng biết, Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai bảo cô tới, nhất định không có chuyện gì tốt đẹp, cô nhìn Trần Quân Mai, chậm rãi mở miệng: “Đã như vậy, bà tìm nhầm người rồi, tôi không có tiền, tìm tôi làm gì, nếu các người thật sự muốn mượn tiền, không bằng trực tiếp đi tìm Tô Ngọc Kỳ nói thẳng.”

Trần Quân Mai sớm đã đến Tô thị tìm Tô Ngọc Kỳ, nhưng ngay cả một mặt Tô Ngọc Kỳ cũng không thấy được, khi cảm thấy choáng váng, nhìn Cố Uyên: “Cố Uyên, dù gì trong người cô cũng chảy dòng máu nhà họ Lưu, bây giờ nhà họ Lưu xảy ra chuyện cô liền phủi bỏ quan hệ, hồi đó nếu không phải nhờ tôi và Chấn Khang, cô có thể gả tới nhà họ Tô được ư? Có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý như bây giờ sao?”

Cố Uyên nhẹ nhàng “a” một tiếng, hai người này còn thật sự có bản lĩnh đổi trắng thay đen, hồi đó Trần Quân Mai quấy rối mẹ, thậm chí khai quật phần mộ của mẹ, Lưu Thanh Vũ có cuộc sống riêng phóng đãng rồi lỡ mang thai, cô không thể không thay thế Lưu Thanh Vũ gả tới nhà họ Tô được.

“Tôi vẫn là câu nói kia, các người muốn mượn tiền, đi tìm Tô Ngọc Kỳ mà mượn, tôi không liên quan, còn nữa, tôi và các người cùng nhà họ Lưu không có bất kỳ quan hệ.”

Cố Uyên nói xong, tầm mắt lãnh đạm nhìn sang Trần Quân Mai còn có Lưu Chấn Khang, xách túi, liền chuẩn bị đi, Trần Quân Mai trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Uyên, thét chói tai nói: “Cố Uyên, tao cho mày thời gian một tuần, mượn không đủ khoảng 170 tỷ, tao lập tức sai người phá hủy phần mộ của người đàn bà Cố Thanh Chi kia, đem tro cốt bà ta rải khắp đường để mọi người chà đạp!”

Cố Thanh Chi, mẹ của Cố Uyên.

Cố Uyên quay đầu, nhìn Trần Quân Mai, cô run rẩy, dường như là không nghĩ tới Trần Quân Mai đột nhiên vô sỉ như vậy, một lần nữa dùng loại chuyện như vậy uy hiếp cô.

“Trần Quân Mai, bà không sợ gặp báo ứng sao?” Cố Uyên sắc mặt tái nhợt, cô thật sự rất muốn xông lên xé nát gương mặt Trần Quân Mai.

Những lời như vậy mà bà ta cũng có thể nói ra được!

Trần Quân Mai thấy mục đích của mình đã đạt được, bà ta ngồi ở trên ghế sofa, uống một ngụm nước, trong đáy mắt toàn là thù hận: “Tôi cho phép phần mộ của người đàn bà đó được đặt ở công viên tưởng niệm nhà họ Lưu, tôi muốn thế nào thì được thế đó, tôi phải khiến bà ta chết rồi cũng không được yên ổn!” Nhớ tới phần mộ của người đàn bà kia ở nhà họ Lưu, trong lòng bà ta trằn trọc không yên, bà ta hồi đó tốn biết bao công sức mới đuổi được mẹ con Cố Uyên ra ngoài, không nghĩ tới người đàn bà kia chết rồi lại quay trở về.

Cố Uyên vô cùng tức giận.

Cô không nghĩ tới Trần Quân Mai đột nhiên lật lọng, lần nữa dùng phần mộ của mẹ uy hiếp mình, thế nhưng chính mình lại không thể thỏa hiệp.

“Trần Quân Mai, bà chẳng lẽ không sợ, tôi nói cho Tô Ngọc Kỳ biết tôi vốn dĩ không phải là Lưu Thanh Vũ, tất cả chẳng qua chỉ là thủ đoạn bẩn thỉu của các người mà thôi.”

Lưu Chấn Khang biến sắc.

Trần Quân Mai sửng sốt, ngay sau đó cười to.

Cố Uyên nhìn nụ cười của Trần Quân Mai, đáy lòng dâng lên một dự cảm không hay.

Trần Quân Mai nói: “Rõ ràng chính là cô cướp bạn trai của Thanh Vũ, Thanh Vũ nhà chúng tôi tính tình hiền lành, mềm yếu. Cô thừa dịp Thanh Vũ bị bệnh, uy hiếp chúng tôi, thay thế Thanh Vũ gả đến nhà họ Tô, cướp mất hạnh phúc của Thanh Vũ, chúng tôi cũng là bị cô uy hiếp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.