Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Cổ Uyên Full

Chương 55

trước
tiếp

CHƯƠNG 55: TINH TINH KHÔNG ĐAU, CHÚ THỔI CHO TINH TINH MỘT CHÚT LÀ ĐƯỢC RỒI

Ngày hôm sau, Tô Ngọc Kỳ đi vào tòa nhà lớn SK. SK là một trong những sản nghiệp dây chuyền của nhà họ Tô. Lần này bọn họ hợp tác với Tinh Huy trong dự án khai thác danh lam thắng cảnh ở khu phía nam thành phố Lệ Châu.

Vì vậy Tô Ngọc Kỳ mới tự mình đến đây.

Một đám nhân viên đứng ở trước cửa cúi đầu: “Tổng giám đốc Tô ”

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, cũng không mặc cẩn thận mà nhìn có vẻ tùy ý, nhưng trên thân người phát ra khí thế mạnh mẽ làm người ta phải kính nể. Tổng giám đốc Lý của SK đi tới đón, dẫn người đàn ông này đi về phía thang máy: “Tổng giám đốc Tô, tôi đã chuẩn bị xong các tài liệu liên quan.”

Sau khi Tô Ngọc Kỳ đi vào thang máy, cô nhân viên lưu luyến dời tầm mắt: “Trời ạ, người đàn ông vừa rồi chính là tổng giám đốc Tô đấy, anh ấy thật ngầu.”

“Người đàn ông như vậy có thể liếc mắt nhìn tôi một cái thôi, tôi nằm mơ cũng sẽ cười mà tỉnh lại mất.”

“Tôi nghe nói anh ta đã kết hôn rồi, đối phương là con của một gia đình giàu mới nổi… Quả thật là đạp hỏng tổng giám đốc nam thần của tôi!”

“Không phải nghe nói nữ ngôi sao Tống Ánh San là bạn gái của tổng giám đốc nam thần sao….”

Từ SK đi ra, Tô Ngọc Kỳ hẹn tổng giám đốc Trần của Tinh Huy đi đánh golf.

Người đàn ông thay bộ đồ thể thao, dáng người cao lớn, động tác vung gậy cực kỳ tao nhã lại đẹp mắt, chọc cho cô nhân viên bên cạnh không thể rời mắt từ đầu tới cuối.

“Tổng giám đốc Tô, tôi rất hài lòng về chuyện hợp tác lần này, hi vọng hai nhà chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Tổng giám đốc Trần cầm qua một ly rượu vang và đưa cho Tô Ngọc Kỳ.

Người đàn ông cười nhận lấy: “Hợp tác vui vẻ.”

Sau khi hợp tác lần này được ký xong, tiếp theo vẫn còn có rất nhiều chuyện phải làm nên Tô Ngọc Kỳ cũng không vội quay về Thành phố Hải Châu.

Ba ngày sau đó, anh đều ở lại thành phố Lệ Châu.

Chiếc xe Rolls Royce màu đen chạy ở trên đường.

“Ngọc Kỳ, đợi lát nữa chúng ta đi qua Hải Lam Hành Sắc nhé, đây là một nhà hàng đồ ăn Tây mới mở. Hôm qua, bạn em đi tới đó có nói thức ăn ở đó không tệ.” Tống Ánh San mỉm cười và nói.

Tô Ngọc Kỳ khẽ gật đầu: “Được, anh nghe em.”

Tống Ánh San khoác tay lên cánh tay của người đàn ông: “Ngọc Kỳ, hôm nay anh không cần tới đón em đâu. Ở trường quay có quá nhiều Paparazzi, em sợ sẽ có ảnh hưởng đến anh.”

Thật ra Tống Ánh San ước gì để cho Paparazzi chụp được. Nhưng mỗi lần Tô Ngọc Kỳ tới, đều sớm sai người đuổi sạch đám Paparazzi đó.

Tài xế đột nhiên phanh gấp.

Cơ thể Tống Ánh San theo bản năng nghiêng về trước. Cô ta kêu lên một tiếng chán nản: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tài xế toát mồ hôi trán.

Tô Ngọc Kỳ nhanh chóng xuống xe và đi vài bước tới trước xe. Anh chỉ thấy có một cô bé mặc váy len màu hồng đang ngồi dưới đất, cặp sách sau lưng cũng rơi ở trên mặt đất.

Tô Ngọc Kỳ nhìn tài xế, trong mắt lộ vẻ tức giận: “Anh lái xe thế nào thế!”

Tài xế đã đổ mồ hôi lạnh. Anh ta cũng không ngờ sẽ có một bé gái đột nhiên chạy tới.

Tô Ngọc Kỳ ngồi xổm xuống và nhìn cô bé, giọng nói không khỏi ôn hòa hơn rất nhiều: “Cháu không sao chứ, cô bạn nhỏ?”

Cô bé đứng dậy, nhặt cặp sách trên mặt đất lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn anh và nói với giọng điệu ngây thơ: “Chú, cháu không sao. Chiếc xe không va phải cháu, là do cháu không cẩn thận ngã thôi.”

Tô Ngọc Kỳ thấy cô bé không sao thì cũng yên tâm. Thoạt nhìn cô bé này còn rất nhỏ, mặc váy len màu hồng, trên đầu có kẹp tóc hình dâu tây, nhưng gặp chuyện như vậy cũng không bị dọa mà khóc, trái lại suy nghĩ rất rõ ràng. Anh mỉm cười giơ tay nhéo nhẹ vào gương mặt bầu bĩnh của cô bé: “Cháu không sao là tốt rồi. Về sau khi qua đường, cháu nhớ phải nhìn cẩn thận đấy.”

Cô bé gật đầu một cái: “Vâng.”

Dáng vẻ cô bé cực kỳ đáng yêu.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô bé trước mắt vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu thì trong lòng dường như mềm nhũn ra, anh mơ hồ cảm thấy cô bé này hơi quen mặt, giống như mình đã gặp qua ở đâu rồi.

Tống Ánh San từ trên xe bước xuống, dịu dàng cười nói: “Bạn nhỏ, ba mẹ cháu đâu? Cháu chạy lung tung ở trên đường như vậy là rất nguy hiểm đấy.”

Cô bé mím môi. Hôm nay cô bé tan học sớm, Dì Lý chưa tới đón cô bé nên cô bé định tự mình sang bên đường để chờ Dì Lý.

Thấy cô bé không nói gì, ánh mắt Tô Ngọc Kỳ trầm xuống. Gia đình nhà này cũng thật vô trách nhiệm. Ánh mắt anh nhìn lên trên cánh tay trắng mịn của cô bé. Trên đó đã bị trầy da. Tay của cô bé trắng mịn non mềm có vài vết đỏ thoạt nhìn rất nghiêm trọng.

Người đàn ông không khỏi nhíu mày: “Cô bạn nhỏ, cháu có đau không? Chú đưa cháu tới bệnh viện được không?”

“Không cần đâu ạ.”

Tô Ngọc Kỳ bế luôn cô bé lên: “Nhưng cháu bị trầy ở đây, nếu không đi bệnh viện sẽ rất đau đấy, hơn nữa cũng lâu lành. Nếu để cho ba mẹ cháu thấy được, bọn họ sẽ lo lắng.”

Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi. Chú này nói rất đúng. Nếu như buổi tối nói chuyện video với mẹ mà để mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng.

Cô bé khẽ gật đầu: “Vậy chú ơi, nếu đi bệnh viện sẽ không đau nữa ạ?”

“Chú bảo đảm với cháu.”

Tô Ngọc Kỳ bế cô bé lên xe, để cho cô bé ngồi ở trên đùi của mình. Cơ thể mềm mại của cô bé còn mang theo mùi sữa thơm làm anh tự nhiên có cảm giác muốn thân thiết với cô bé hơn.

Tống Ánh San ngồi bên cạnh mà trong lòng tức muốn nổ phổi. Ban đầu bọn họ tính sẽ đi tới nhà hàng cơm tây ăn cơm chung, bây giờ thì hay rồi, lại còn phải đưa cô bé này tới bệnh viện.

Nhưng cô ta không thể hiện ra mặt, vẫn là dáng vẻ dịu dàng.

“Cô bạn nhỏ, chỗ dì có kẹo, cháu có muốn ăn không?”

Tống Ánh San cười dịu dàng, lấy từ trong túi ra một cây kẹo que.

Cô bé lắc đầu: “Công chúa Bạch Tuyết vì ăn quả táo của bà hoàng hậu nên sau đó mới chết.”

Tống Ánh San: “…”

Không ngờ con bé này xem cô ta thành bà hoàng hậu độc ác.

Người đàn ông cúi đầu cười, càng cảm thấy cô bé này thật đáng yêu: “Cháu tên là gì vậy?”

“Mẹ cháu bảo không thể nói cho người xa lạ biết tên của mình được.” Cô bé nhớ tới lời của mẹ nói.

Tô Ngọc Kỳ giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cô bé: “Vậy để cho chú đoán một chút được không?”

Ánh mắt anh nhìn xuống tấm thẻ ở trên ngực cô bé.

Cố Tinh Tinh – lớp một – trường mầm non quốc tế Đế An.

Cô bé gật đầu và vỗ tay một cái. Động tới vết trầy trên cánh tay làm cô bé đau tới nhăn mày. Tô Ngọc Kỳ cầm cánh tay của cô bé hỏi: “Cháu có đau không?”

Trong lòng anh tự nhiên có một… cảm giác đau lòng.

Đây chỉ là một cô bé xa lạ… Thật là kỳ lạ.

Sau đó người đàn ông lắc đầu. Nhất định là cô bé này quá đáng yêu nên anh mới có cảm giác này.

“Đau, chú thổi cho cháu đi. Mẹ nói thổi một cái sẽ hết đau.” Cô bé nói xong liền nâng cánh tay trắng trẻo mềm mại của mình lên.

Tô Ngọc Kỳ mỉm cười và khẽ thổi lên cánh tay của cô bé. Ngay cả anh cũng không nghĩ tới mình tự nhiên lại có kiên nhẫn như vậy với một cô bé xa lạ.

“Cháu tên là Tinh Tinh đúng không?”

“Sao chú biết được vậy?” Cô bé chớp chớp mắt, ánh mắt sáng ngời: “Chú thật lợi hại. Chú, cháu thấy chú rất giống với ba cháu đấy.”

Người đàn ông ngẩn người ra và hơi nhướng mày.

Cô bé cười hì hì nói: “Mẹ nói ba cháu cực kỳ, cực kỳ đẹp trai, lại giống như chú vậy….” À, thật ra Tinh Tinh cảm thấy chú trước mắt này hình như đẹp trai hơn…

Tô Ngọc Kỳ thật sự muốn gặp mẹ của cô bé này một lần. Rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mà có thể dạy ra cô con gái thông minh, đáng yêu lại biết nói chuyện như vậy chứ?

Nhìn nụ cười trên mặt Cố Tinh Tinh, trong nháy mắt đó Tô Ngọc Kỳ nghĩ, nếu cô bé thật sự là con gái của mình thì tốt rồi.

Anh lại mỉm cười lắc đầu, không hiểu mình đang nghĩ linh tinh gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.