ÔNG XÃ THƯỢNG VỊ VỢ YÊU ĐỪNG CHẠY

Chương 47

trước
tiếp

Sát thủ phía Dạ Tử Long ngày càng ít dần, ít dần.

Tên cuối cùng rốt cuộc cũng ngã xuống, bộ đồ bó sát màu trắng trên người Vi Hy cũng đã bám đầy bụi đen, cô dựa người vào Vu Quân mà thở.

Bọn Châu Vân cùng Trần Hạo cũng đã đi đến đứng phía sau hai người.

Ba mẹ Vu cùng Vu Ngọc cũng từ một căn phòng bước đến.

“Không hổ là hai người có máu mặt trong giới, đánh với nhiều người như vậy mà lại không chịu một chút thương tổn nào.

Thật là…”.

Hắn vừa bước ra vừa vỗ tay cười nói, nhưng chưa vui vẻ nói hết câu phía sau gáy liền cảm nhận được vật thể lạnh như băng kề sát.

Ninh Mặc nói nhỏ vào tai hắn ta:

Muốn trốn khỏi đây thì ngoan ngoãn cho tôi

Rồi anh ta ghìm chặt cổ Dạ Tử Long, mà nói:

“Mau buông súng xuống”

Bọn Trác Hiên thật không hiểu anh ta đang làm cái quỷ gì.

Nhưng đối với những kẻ như Vi Hy, Vu Quân, Vu Cảnh hắn ta…!thật sự dễ qua mặt vậy ư? Bọn họ chỉ là đang muốn xem xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Chỉ thấy Dạ Tử Long vừa đặt súng xuống, Ninh Mặc đã tàn nhẫn mà bắn một phát đạn vào bàn tay của anh ta, máu tươi lập tức văng tung tóe.

Anh ta hét thảm một cái rồi cố nén đau, lửa giận mà trừng mắt với hắn.

“Ninh Mặc hành hung người cùng thuyền như vậy, cũng không phải là chuyện tốt đâu”.

Vi Hy phải nói là rất tốt bụng mà lên tiếng.

“Quân chủ, Trác Bình đã hoàn thành nhiệm vụ, mấy ngày trước vì phát hiện Trác Long chính là Ninh Mặc anh trai của Ninh Hinh tiểu thư muốn đến báo thù anh, nên tôi mới thủ tiêu anh ta tự mình lập kế muốn đến bên cạnh Dạ Tử Long làm nội gián.

Bây giờ đã thành công”.

Hắn đổ hết lỗi lầm cho Ninh Mặc kia.

Lời nói của hắn rất chặt chẽ nhưng lại có rất nhiều lỗ hổng, hắn ta làm việc với Vụ Quân nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài nhưng thời gian đó đủ để ta sáng tác, xuất bản hàng chục cuốn tiểu thuyết, hòn thành được hơn ngàn nhiệm vụ thì làm sao hắn có thể không hiểu được tính của Vụ Quân chứ, anh không thích có người lớn làm việc gì sau lưng mình, đặc biệt là thuộc hạ thân cận nhất.

“Ngu ngốc”.

Dạ Tử Long đang bị Ninh Mặc kìm kẹp liền vùng ra chửi vào mặt anh ta.

Hắn đang yên đang lành lại bị cái tên chết giẫm này bắn bị thương một tay, thực tức chết mà.

“Nhìn vẻ mặt bọn chúng đi, xem chúng có tin lời người nói không mà ở đây rảnh rỗi làm trò con bò hả?”.

Dạ Tử Long rất giỏi về mảng đưa đẩy tâm lí nên khi thấy vẻ mặt của bọn người Vi Hy thì cũng biết được là tên này quá ngu ngốc.

Hắn dứt khoát xuất tuyệt chiêu, vừa nói vừa đi về phía bọn cô, vì khoảng cách họ đứng cũng khá xa nên trước khi đến gần thì cũng đã nói được mấy câu.

“Cô có biết Giai Kỳ năm đó chết như thế nào không? Ha, bà ta dù là tự lấy dao đâm mình đến chết cũng không để cho người của tôi vấy bẩn đấy”.

Vì Giai Kỳ lúc đấy không biết một chút kiến thức gì về y học nên việc đâm chỗ nào một phát liền chết là chuyện rất khó khăn.

Ngừng một lát hắn lại cười tà dữ tợn:

“Chậc, kể ra mẹ cô cũng là một đại mỹ nữ đấy.

Nhưng lại ngu ngốc yêu phải Vi Thanh Trì, chậc, nhớ lúc đó hắn còn bán bà ta cho tôi nữa đấy.

Tôi chỉ là muốn chơi đùa bà ta một chút, để người của tôi được sướng mỗi người một lần, nhưng thật đáng tiếc, bà ta lại thà bỏ rơi cô, thà tự chính mình đâm từng nhát dao vào tim mình, chỉ mong được chết.

Ôi cô biết không cảnh tượng đó thật rất là…!đáng yêu”

“Im đi…!im ngay cho tôi…”.

Vi Hy gào thét, mẹ đối với cô chính là một loại tín ngưỡng, cô yêu thương mẹ, trân trọng bà ấy biết bao nhiêu năm, đến nỗi mỗi một tấm ảnh, mỗi một di vật của bà ấy cô đều xem như trân bảo mà xây một cái viện để bỏ chúng vào..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.