Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 124

trước
tiếp

Chương 124

Nhan Nhã Quỳnh hơi sửng sốt, nở một nụ cười thật tươi, dạ một tiếng thật to, vui vẻ mà đi ra phía cửa.

Hai người trốn sau cửa đang chăm chú lắng nghe mà không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần. Hướng Minh còn đang lắc lắc mông nhỏ, đang tính ghé sát tai vào thêm một chút nữa để có thể nghe được nhiều chuyện hơn.

Kết quả không đợi cậu bé điều chỉnh lại tư thế, đột nhiên cánh cửa hơi động, hai người đang ghé vào trên cửa, dưới chân không còn điểm tựa, kết quả không còn chỗ chống đỡ nữa nên “Rầm’ một tiếng cánh cửa được mở ra.

Trong nháy mắt khi mở cửa ra, cô đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp nhưng động tác của thân thể lại không nhanh bằng suy nghĩ của đại não, cô chưa kịp lùi hai bước về phía sau thì hai người ở phía sau cửa đã thẳng tắp ngã lên trên người cô.

Nhan Kiến Định đi theo cách đó không xa, bị dọa đến sợ hãi, nhanh chóng đi qua sofa, nguy hiểm đỡ lấy Nhan Nhã Quỳnh, hai tay nương theo đó mà đỡ cô lên trên ghế sofa, chính mình ngược lại lại bị hai người đẩy ngã nằm đè lên trên mặt đất.

“Lê Quốc Nam, anh không dẫn Hướng Minh đi học những điều tốt, nghe lén người khác nói chuyện, anh đang làm gì đấy hả?”

Cả người Nhan Kiến Định quỳ trên mặt đất, nếu động tác của anh không nhanh thì hiện tại người đang bị đè phía dưới chính là Nhan Nhã Quỳnh rồi, càng nghĩ càng giận mà.

Nhan Kiến Định xoay người, đẩy hai người trên người mình ra, ném Hướng Minh còn đang mơ hồ vào trong lòng Nhan Nhã Quỳnh, túm lấy áo Lê Quốc Nam kéo anh ta đứng dậy.

Lê Quốc Nam chống lại ánh mắt của Nhan Kiến Định, chột dạ mà hơi co rúm lại, không dám nhìn thẳng, toàn bộ quá trình đều cúi đầu nhận sai: “Thật xin lỗi, anh không nên làm việc nguy hiểm như vậy, còn dạy Hướng Minh làm những chuyện không tốt nữa”

Nhan Kiến Định không chấp nhận lời xin lỗi này, từ nhỏ đến lớn, đều dùng cách nhận lỗi y hệt như vậy, cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy lửa giận: “Anh cảm thấy cách xin lỗi này còn có tác dụng với em nữa hay không hả?”

Lê Quốc Nam không trả lời.

Nhan Kiến Định hận không thể quăng người đàn ông trên tay mình ra ngoài và dạy dỗ cho một trận, đã lớn như thế rồi mà cứ y như con nít vậy, lại còn bày đặt học người ta nghe trộm, anh ấy nhíu mày một cách bực bội: “Hôm nay cứ ở trong phòng tự kiểm điểm cho thật tốt đi, nếu biết hối lỗi rồi thì đi học với Hướng Minh, trời chưa tối thì không được phép ra ngoài, một ngày ba bữa cơm, tôi sẽ nhờ dì mang lên cho cậu.”

Đột nhiên Lê Quốc Nam ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn Nhan Kiến Định, cùng học tập với Hướng Minh…

Việc này quả thật là đang muốn lấy cái mạng già này của anh.

Anh ta định cố gắng vớt vát lại một chút: “Anh Kiến Định à, thật ra chúng ta có thể sử dụng các phương pháp trừng phạt khác, Hướng Minh còn nhỏ như vậy, loại chuyện học tập như thế này vẫn nên thư giãn một tí…”

Nhan Kiến Định cười lạnh lùng, cắt ngang màn biểu diễn của Lê Quốc Nam.

Trước mặt người quen thì căn bản Lê Quốc Nam chính là một người không thể ngồi yên, luôn luôn vui vẻ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên trời, cho đến tận bây giờ Nhan Kiến Định vẫn không hiểu, rốt cuộc một người tăng động như anh ta đã làm như thế nào mà có thể kiên trì đứng bất động mấy giờ liên trong phòng phẫu thuật như thế.

Trước đây, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, chuyện Lê Quốc Nam ghi danh vào Trường Đại học Y Dược vẫn còn gây nên một trận mưa gió không nhỏ trong nhà họ Lê, mọi người đều đánh cược xem rốt cuộc anh ta có thể kiên trì đến cuối cùng được hay không hay là sẽ bỏ dở giữa chừng rồi học chuyên ngành tài chính, nhưng không ngờ rằng anh ta vẫn có thể kiên trì đến bây giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.