Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 51

trước
tiếp

Chương 51

Có tiếng ồn ào bên ngoài, một người giúp việc vội vã chạy vào: “Thưa bà, cô Niệm Ninh đã trở về.”

Đôi mắt của Đỗ Nhu sáng lên một lúc, và cô đứng dậy khỏi ghế sofa và nói: “Đi và thông báo cho ông chủ xuống ,bảo là cô chủ đã trở về.”

Người giúp việc vâng lời đi lên trên lầu. Đồng thời, Niệm Ninh cũng bước vào.

Đỗ Nhu nghĩ rằng công ty có thể bơm một số tiền lớn. Bà ta rất vui mừng nở nụ cười, chào đón Niệm Ninh.

“Niệm Ninh, con đã trở về.”

Bà ta năm tay Niệm Ninh rất nhiệt tình, nhưng mắt bà ấy thì nhìn về phía sau lưng của Niệm Ninh Chỉ sau đó, bà mới phát hiện ra không có ai đứng sau Niệm Ninh, nhìn của khoảng sân trống rỗng không có người thứ hai nào cả.

Nụ cười trên khuôn mặt bà cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Niệm Ninh hỏi: “Thế còn ông Nhạc đâu. Ông ta không về với con sao?”

Đỗ Nhu không ngờ rằng mình đã chào đón cô ta với sự niềm nở, nhưng kết quả không có điều bà đang chờ đợi!

Niệm Ninh thấy khuôn mặt của Đỗ Nhu thay đổi, nhìn mình một cách mỉa mai. Cô ấy trả lời một cách yếu ớt: “Ông Nhạc rất bận rộn và không có thời gian để đến. Nếu bà có bất cứ điều gì muốn nói với ông ấy, thì hãy nói với tôi. Khi tôi trở về, tôi sẽ chuyển lời của bà cho ông ấy”

Go Đố Nhu cau mày, nhìn cô tức giận.

Thật là vô dụng. Cô ta là một người phụ nữ trẻ đẹp. Cô ta đã cưới một người đàn ông U60 nhưng lại không thể giúp được gì.

Bây giờ ông Nhạc không chịu đi theo cô ta về nhà, làm sao giúp cho Niệm Gia?

Đỗ Nhu như muốn nổi điên và mắng Niệm Ninh, nhưng bà ta không thể làm vậy.Lúc ấy, Niệm Tâm Như cũng đi xuống cầu thang cùng với ông Niệm, gia chủ Niệm gia, cha của Niệm Ninh Đôi mắt của ông Niệm nhìn xung quanh, nhưng ông ta không nhìn thấy bóng dáng của ông Nhạc. Biểu cảm trên khuôn mặt ông ta cũng trở nên rất xấu xí. Ông ta lạnh lùng hỏi: “Còn ông Nhạc thì sao?”

Niệm Ninh nhìn cha mình và vợ của ông †a cùng có một biểu cảm, lạnh lùng cong khóe miệng lên : “Anh ấy không đến!”

Trước khi ông Niệm tức giận, Tâm Như không thể không chế giễu: “Đúng là một kẻ vô dụng. Đến cả việc đưa một ông già yếu ớt trở về nhà cũng không làm được. Chứng tỏ chị đã không làm hài lòng ông ta. Chẳng còn gì để nói với chị.”

Niệm Ninh, “…”

Nghe những lời đó, đôi mắt thờ ơ của Niệm Ninh rơi vào khuôn mặt hả hê của Niệm Tâm Như, đôi tay cô siết chặt.

Chết tiệt, cô sẽ làm hài lòng ông ta, vậy tại sao cô không cưới ông Nhạc đi cho tôi nhờ?

Bọn họ thực sự là một lũ kinh tởm!

“Tâm Nhu nói không có gì sai, cô thậm chí không thể làm hài lòng chồng mình, cô không có ích lợi gì? Niệm Gia của chúng tôi cần cô làm gì nữa chứ? Thật lãng phí!” Đỗ Nhu mắng không thương tiếc.

“Có lẽ cô ta vẫn ghét chúng ta vì đã gã cô ta với một ông già, vì vậy cô ta đã không để ông Nhạc quay về.”

Đỗ Nhu trơ trẽn nói “Tôi đã nói ngay từ đầu, thà nuôi một con chó còn hơn nuôi cô ta, ít nhất con chó sẽ vây đuôi với chủ, nhưng cô †a lại là một con sói mắt trắng”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.