Cực Phẩm Tông Sư

Chương 14

trước
tiếp

Chương 14

Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Bạn học Diệp Phong, tôi nghe nói gia cảnh của bạn không tốt lắm, nếu cậu không để ý, tôi có thể giúp cậu một chút”.

Cũng có thể là sợ động vào lòng tự trọng của Diệp Phong, giọng điệu của cô cẩn thận dè dặt, thi thoảng lại ngước lên nhìn biểu cảm của Diệp Phong.

Diệp Phong nghe xong khẽ ngây ra, cậu đương nhiên hiểu được lời của cô nói.

Nếu như cậu chấp nhận thì giống như một kẻ đào mỏ vậy, nhưng nghĩ tới những nguyên liệu để luyện chế đan dược, cậu không suy nghĩ nhiều nữa, cùng lắm thì sau này nghĩ cách trả lại gấp đôi cho Sở Mai Dung là được rồi.

“Bạn học Sở, con số này có được không?”, Diệp Phong giơ ngón tay về phía cô.

“Một triệu sao? Không thành vấn đề!”, Sở Mai Dung cười nói.

“Soạt!”

Diệp Phong nghe xong hít sâu một hơi, cậu chỉ định nói một trăm nghìn, không ngờ Sở Mai Dung lại nâng lên con số tận một triệu.

Càng quan trọng hơn là, giọng điệu của cô giống như một triệu đối với cô chẳng khác gì một trăm tệ vậy!

Đây… đây đúng là nữ đại gia trong truyền thuyết mà!

Trong phòng học nhạc, một lúc sau Diệp Phong mới kinh ngạc hoàn hồn lại.

Sau khi xác nhận Sở Mai Dung không đùa, Diệp Phong mới cảm thấy mừng rỡ.

Nếu như có một triệu, muốn mua bảo vật ông Ngụy nói chắc cũng không phải chuyện quá khó.

Nếu như cậu có Tôi Thể Đan, kết hợp sự giúp đỡ của ông Ngụy, đối mặt với thanh mai trúc mã kinh khủng của Sở Mai Dung, cậu chắc sẽ có cơ hội thắng.

Nghĩ đến đây, cậu nói với Sở Mai Dung: “Bạn học Sở, cậu yên tâm đi, Diệp Phong tôi mặc dù không phải cao thủ gì, nhưng vì tự do và hạnh phúc nửa đời sau của cậu, tôi cho dù có phải liều mạng cũng phải thắng trận đấu này!”

Giọng nói của Diệp Phong không hề vang dội, nhưng ý chí kiên định trong ngữ khí lại khiến mắt Sở Mai Dung lóe lên ánh nhìn khác biệt.

“Bạn học Diệp Phong, tí nữa tôi sẽ chuyển một triệu vào thẻ của cậu! Ngày mai là thứ bảy được nghỉ, vừa hay có thể tiến hành trận đấu, buổi sáng tôi sẽ bảo tài xế đến nhà đón cậu!”

Sở Mai Dung nói xong, vẻ lạnh lùng ngăn cách mọi người chợt biến mất, cô mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền.

Nhìn thấy nụ cười này, Diệp Phong chỉ cảm thấy nơi nhạy cảm nhất trong tim mình bị chạm đến, giống như gió xuân mười dặm khẽ lướt qua, cậu bất giác nghĩ đến một câu thơ.

Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc (Quay đầu lại cười hiện ra trăm vẻ đẹp. Khiến cho phi tần sáu cung đều thất sắc)

“Ồ, đúng rồi… sau này không được gọi tôi là bạn học Sở nữa, nói thẳng tên tôi là được, tôi cũng sẽ gọi thẳng tên cậu!”, nói xong Sở Mai Dung liền rời đi.

Tuy nhiên một lúc sau, Diệp Phong vẫn đứng đó, trong đầu hiện lên nụ cười xinh đẹp kia.

Thời khắc này, lần đầu trong cuộc đời, cậu cảm thấy trái tim rung động, cậu thề nhất định phải dùng sức mạnh của mình để bảo vệ thiên sứ này!

Sau khi tan học, Diệp Phong không hề do dự xông đến tiệm bán thuốc ở gần trường học.

Ban nãy điện thoại trong tay cậu còn nhận được thông báo nhắc nhở, thẻ ngân hàng đã có một triệu.

Người ta có câu tiền giúp con người to gan hơn, trong lòng Diệp Phong cảm thấy chắc chắn hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.