Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 8

trước
tiếp

Chương 8

Xoắn thành một đống với váy của Tô Nhược Hân

Đó là chiếc áo niệm có chất liệu tốt nhất và được làm thủ công một cách tinh xảo nhất do chính tay bà ta lựa chọn, chiếc áo niệm có giá trị 19 tỷ, lúc này giống như một đống giẻ rách xếp đống ở đó.

Bà ta nghĩ là Hạ Thiên Tường sắp chết, nên nhân lúc anh còn chút hơi thở thay cho anh, nghe nói như vậy mới may mắn.

“Bà Hạ, cô Tô nói người rõ ràng vẫn còn sống mặc áo niệm thực sự không được may mắn, nên, chúng tôi mới thay cho cậu Hạ một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, đều là mới….”

“Cậu nói cái gì?” Lục Diễm Chi giống như nghe thấy một chuyện không thể nào xảy ra, sau đó, giống như một mũi tên bắn đến trước giường bệnh….

Trong dư quang ở khóe mắt Tô Nhược Hân, Lục Diễm Chi đang nắm tay Hạ Thiên Tường.

Lúc này, tốt nhất cô không nên lôi kéo quan hệ gì với người đàn ông kia

Anh làm cậu chủ hào môn của anh, anh có bao nhiêu tiền, có đẹp trai thế nào, có tốt thế nào, cô cũng không thích.

Bộ đồng phục y tá màu hồng, Tô Nhược Hân không một xu dính túi, như du hồn, đi bộ về phía nhà họ Tô.

Trên đường đi, có tiếng huýt sáo không ngừng hướng về phía cô, may là ban ngày, nên cô không hề sợ hãi.

Tô Nhược Hân không nhìn vào cửa nữa, tiếp tục nói chuyện điện thoại với Dương Mỹ Lan: “Bọn họ nhàn rỗi đi tìm chứ, tớ chả sao cả.”

“Tô Nhược Hân, nghe nói ba cậu làm thủ tục tạm nghỉ học cho cậu, thành tích học tập của cậu tốt như vậy, sắp thi đại học rồi, cậu thật sự không học nữa?”

Nghe thấy ba chữ ‘tạm nghỉ học’, trái tim Tô Nhược Hân lập tức run rẩy, Tô Cảnh Đình nghĩ là cô sẽ không đi ra khỏi được căn nhà gỗ nhỏ kia, nên làm thủ tục tạm nghỉ học trước cho cô, sau đó đợi mấy ngày nữa sẽ gạch bỏ sự tồn tại của một người như cô: “Học chứ, ngày mai tớ sẽ đến trường.”

“Tốt quá, cậu không biết đâu, cả ngày hôm nay cậu không đến trường, buổi trưa và buổi tối chỉ có một mình tớ ăn cơm, thật sự chán chết đi được.”

“Rầm rầm…” Trần Ngọc Thúy đã từ gõ cửa như lúc trước biến thành đập cửa.

Có chút ồn, Tô Nhược Hân kết thúc cuộc điện thoại với Dương Mỹ Lan, đứng dậy, đi đến trước cửa, khẽ xoay, chiếc cửa được khóa ngược đã mở ra, đúng lúc đối diện với bàn tay đang vung lên để đập cửa của Trần Ngọc Thúy, mà phía sau bà ta đột nhiên có thêm Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đứng ở đó.

“Có chuyện gì?” Cô thờ ơ nói, nếu như không phải bọn họ quá ồn, cô còn không muốn mở cửa.

Có một số người, sau khi trải qua sống chết, cho dù người thân cũng giảm giá, lúc này nhìn ba mẹ con ở bên ngoài, kỳ lạ, cô thậm chí còn nghi ngờ mình có phải là con ruột của Trần Ngọc Thúy không.

“Tô Nhược Hân, con trở về tại sao không nói với chúng ta? Ba con và chị con, còn có anh trai con và mẹ đi khắp nơi để tìm con.”

“Lúc trước con về nhà cũng không thông báo với mọi người, cũng không thấy mọi người đi tìm con.” Tô Nhược Hân giọng điệu bình tĩnh nói, dường như cả ngày hôm nay chưa xảy ra chuyện gì.

“Con…” Trần Ngọc Thúy nghẹn lời, rõ ràng là không nói nên lời.

Tô Thanh Hà kéo Trần Ngọc Thúy ra, cười nói: “Tô Nhược Hân, dọn cơm xong rồi, ba bảo chúng ta gọi em xuống tầng ăn cơm.”

Tô Nhược Hân gật đầu, đi qua Trần Ngọc Thúy đi xuống lầu.

Lăn lộn từ buổi sáng đến bây giờ, đã gần 10 tiếng rồi, cô thật sự đã đói rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.