Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 62

trước
tiếp

Chương 62

Hạ Thiên Tường-người lần đầu tiên được làm “tài xế” quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân, sau đó đạp chân phanh ra hiệu muốn dừng lại với xe phía sau.

Nếu Tô Nhược Hân muốn dừng xe thì dừng xe.

Tắc đường cũng phải dừng.

Sở dĩ anh đạp phanh là vì không muốn những người lái xe phía sau mắt mù đâm vào chiếc Bugatti của mình.

Người đàn ông kia đã chạy tới phía sau xe, Tô Nhược Hân bước xuống xe thì nghe thấy anh ta hét lên: “Mau lái xe đi nhanh đi, vợ tôi đau đầu buồn nôn, sắp không ổn rồi, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, làm phiền mấy người lái xe nhanh một chút…”

Tô Nhược Hân xin lỗi, là do cô mà Hạ Thiên Tường mới lái xe chậm như vậy, dẫn đến tình trạng tắc đường từ nãy đến giờ.

Nếu người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì không may thì đó là lỗi của cô.

“Chú, có thể để cháu khám thử được không?” Nghĩ đến những y thuật mà mình đã tích trữ trong đầu, Tô Nhược Hân chỉ muốn chữa bệnh cứu người, cũng có thể coi như là bù đắp cho việc gây nên tình trạng tắc đường của bản thân.

“Hứ, cô khám cho vợ tôi gì chứ? Cô có thể tiêm hay kê thuốc cho vợ tôi uống không? Dù cho có thể thì trên tay cô cũng không có gì cả, phía trước không có xe, hóa ra là xe của mấy người làm tắc đường, vợ của tôi… nếu như… tôi sẽ liều mạng với cô.” Người đàn ông quát lên, vung nắm đấm tay hướng về phía Tô Nhược Hân.

Cô cảm nhận được một luồng gió hướng về mình.

Thật ra Tô Nhược Hân có thể tránh cú đấm đấy rất dễ dàng.

Nhưng cô nghĩ rằng vì mình là nguyên nhân gây nên tình trạng tắc đường, dẫn đến việc người đàn bà đang bị bệnh kia phải kéo dài thời gian đến bệnh viện, vì vậy cô chỉ đành nhắm mắt mặc cho người đàn ông đó đánh.

Nhưng… một giây trôi qua.

Hai giây trôi qua.

Tô Nhược Hân không hề có cảm giác cơ thể mình bị đau.

Cô kinh ngạc mở to mắt, lúc này mới thấy cánh tay của người đàn ông đó đã bị Hạ Thiên Tường tóm lại.

“Mấy… mấy người làm tắc đường mà còn ngang ngược như vậy, nếu như vợ tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ liều mạng với mấy người.” Người đàn ông quát lớn, càng lúc càng trở nên kích động hơn.

Tô Nhược Hân không ngờ đến việc Hạ Thiên Tường cũng bước ra khỏi xe theo cô, thậm chí còn kịp thời bảo vệ cô.

Lúc này, thiện cảm của cô đối với anh đột nhiên tăng lên một chút.

Nếu như anh không lừa cô về số tiền của bộ đồ màu đỏ hoa hồng kia thì sẽ càng có thiện cảm hơn.

“Xin lỗi, là lỗi của chúng cháu, cháu thành thật xin lỗi chú, nhưng mà, có thể dẫn cháu đi xem dì được không, cháu chỉ nhìn bà một cái, nếu có thể khỏe là tốt nhất, không khỏe cũng không tới hai ba phút, có được không ạ?” Tô Nhược Hân thành khẩn xin lỗi.

“Hai ba phút cũng có thể muốn mạng người, nếu vì cô trễ nãi hai ba phút này mà vợ tôi xảy ra chuyện gì, cô gánh nổi trách nhiệm sao?”

Tô Nhược Hân mím môi, cô chỉ là học sinh cấp ba, nhìn quả thực không mấy đáng tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.