Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 49

trước
tiếp

Chương 49

Hạ Thiên Chiếu hất đầu: “Anh sẽ nói rõ với từng người bọn họ, từ nay Hạ Thiên Chiếu anh sống là người của Tô Nhược Hân, chết là ma của Tô Nhược Hân, ai cũng đừng hòng chia rẽ bọn anh, Hạ Thiên Chiếu anh không lấy ai ngoài Tô Nhược Hân.”

Tô Nhược Hân thật sự cạn lời rồi, sớm biết đầu óc của Hạ Thiên Chiếu không bình thường như vậy, cô trước đó tuyệt đối sẽ không giúp anh ta, trên người không ngứa nữa thì lập tức chọc cô thấy phiền.

“Hạ Thiên Chiếu, tôi có người đàn ông mình thích rồi, anh chết tâm đi.”

“Không thể nào, em mới bao nhiêu tuổi, mới tiếp xúc bao nhiêu đàn ông, sao có thể thích rồi chứ, gặp được tiểu gia, từ nay em mới biết cái gì gọi là thích cái gì gọi là yêu, tiểu gia chỉ yêu một mình em.”

Tô Nhược Hân muốn ói rồi.

Hạ Thiên Hương ở bên kia trực tiếp bày ra tư thế muốn ói: “Anh sáu, em nôn đây.”

Lục Diễm Chi luôn yên lặng ăn sáng không nhìn nổi nữa: “Hạ Thiên Chiếu, ra ngoài, đừng ảnh hưởng tới chúng ta ăn sáng.”

“Thím ba, cháu cảm thấy Tô Nhược Hân khá tốt, học giỏi còn biết y thuật, vẻ ngoài xinh đẹp giống như đóa hoa, huống cho, con dâu mà thím chọn là chị gái Tô Thanh Hà của cô ấy chứ không phải cô ấy, mọi người đều độc thân, cháu tại sao không thể theo đuổi cô ấy chứ? Thím không phải ngày ngày kêu cháu thu tâm tìm một bạn gái lập gia đình hay sao, cháu bây giờ mới hạ quyết định thì thím ngăn cản, thím ba, như này không phù hợp với khí chất của trưởng bối như thím đâu.”

“Hạ Thiên Chiếu, thím nói đừng ảnh hưởng thím ăn sáng.” Không biết tại sao, nghe thấy Hạ Thiên Chiếu nói con dâu mà bà ta nhận định là Tô Thanh Hà, Lục Diễm Chi rất không thoải mái, nếu không phải Hạ Thiên Chiếu nhắc tới, bà ta cũng sắp quên Tô Thanh Hà là ai rồi.

“Cháu chỉ là muốn hoàn thành chuyện đại sự cả đời của cháu mà thôi, cháu cố gắng như vậy, thím ba thím nên ủng hộ cháu.” Hạ Thiên Chiếu mặt mày ấm ức.

“Phương Tấn, ném anh ta ra ngoài.” Thấy Hạ Thiên Chiếu vẫn muốn tiếp tục tỏ tình, bỗng nhiên trên tầng truyền tới một tiếng quát khẽ như có như không.

Tuy rõ ràng là giọng nói như có như không, nhưng nghe vào trong tai tất cả mọi người ở đây lại giống như sét đánh.

Mỗi một người ở đây, khi nghe thấy đều đồng loạt xoay đầu nhìn về phía tầng trên.

Trước lan can hành lang ở tầng trên cùng, cơ thể thẳng tắp của Hạ Thiên Tường đứng đó, ánh mắt nóng rực dừng trên người Tô Nhược Hân cũng đang nhìn anh.

“Đù, Hạ Thiên Tường, cậu tỉnh rồi à?” Hạ Thiên Chiếu coi như là người hoàn hồn đầu tiên, không tin mà hô lên.

Cái giọng này chẳng qua chỉ trong chốc lát, trong phòng ngoài phòng, phàm là người có thể tới, tất cả đều chạy tới, trong phòng chật kín người, náo nhiệt không kém tối hôm qua.

“Phương Tấn…” Hạ Thiên Tường không thèm nhìn Hạ Thiên Chiếu, ánh mắt lạnh lùng quét qua Phương Tấn.

Phương Tấn có chút không ngờ Hạ Thiên Tường lại tỉnh lại ‘sớm’ đang ngây ngốc, lúc này nghe thấy Hạ Thiên Tường lần nữa gọi anh ta, anh ta mới tỉnh táo lại, sau đó rảo bước đi về phía Hạ Thiên Chiếu, trực tiếp vác Hạ Thiên Chiếu lên vai, không thèm quan tâm cái giọng la oang lên giống như lợn chọc tiết của anh ta, trực tiếp ném anh ra ra khỏi biệt thự.

Bên ngoài biệt thự là tiếng la không phục của Hạ Thiên Chiếu: “Hạ Thiên Tường, đồ biến thái, dựa vào đâu không cho tôi theo đuổi bạn gái của tôi, Tô Nhược Hân là của tôi, là của tôi.”

Anh ta cứ hét như vậy, hiện trường lập tức trở nên yên ắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.