Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 45

trước
tiếp

Chương 45

“Tô Nhược Hân, cô đứng lại cho tôi, cô đây là nói không lại thì muốn trốn có phải không? Thiên Vy, mau kéo cô ta lại.”

“Mẹ, mẹ im miệng.”

Dương Xuân Lệ chợt sững người: “Thiên Chiếu, con không phải đang ngủ sao? Con sao lại tới đây?”

Nhưng khi xoay người thì bà ta lập tức ngây ra: “Thiên Chiếu, trên mặt con vẽ cái gì vậy? Trang điểm quá xấu, mau chóng rửa sạch nốt đỏ đỏ này đi, xấu chết đi được, như này sao lại ra đường gặp người khác.”

Thấy tay của Dương Xuân Lệ sờ qua, Hạ Thiên Chiếu khẽ nghiêng người: “Đừng chạm vào, ngứa chết rồi, truyền nhiễm cho mẹ thì tiêu đời.” Nhưng khi nói, tay của anh ta lại gãi.

Cái gãi này, trên cổ trên mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn.

“Chuyện này là sao?” Dương Xuân Lệ xót con trai.

“Tối qua ăn hết bát canh mẹ nấu đó, sáng sớm thì bị ngứa tỉnh, đều tại mẹ, còn nói cái gì mà muốn con sớm cho mẹ cháu bế, bây giờ thì hay rồi, không có mặt mũi gặp người khác rồi, ngứa chết rồi ngứa chết rồi.”

Dương Xuân Lệ đưa tay túm tay của Hạ Thiên Chiếu: “Đừng gãi, còn gãi nữa thì sẽ bị phá tướng, Thiên Chiếu đẹp trai như vậy không thể gãi mặt.”

“Nhưng con ngứa chết đi được, mẹ buông tay.”

Nhìn thấy bộ dạng ngứa rất khó chịu của Hạ Thiên Chiếu, Dương Xuân Lệ đầu tiên là sững sờ trong nháy mắt, sau đó lập tức ngộ ra mà xoay người, muốn đi kéo tay của Tô Nhược Hân, nhưng lại không dám: “Tô Nhược Hân, cô có cách có phải không? Cô mau cứu Thiên Chiếu, không thể để nó gãi mặt tới phá tướng như vậy.”

Dương Xuân Lệ lúc này cuối cùng cũng nhớ tới lời cảnh cáo tối qua của Tô Nhược Hân, tối qua Tô Nhược Hân nói với bà ta Hạ Thiên Chiếu không thể ăn lươn, bà ta lúc đó tưởng Tô Nhược Hân là muốn trả thù bà ta nên nói linh tinh, không ngờ sau khi ngủ một giấc, da của Hạ Thiên Chiếu biến thành bộ dạng như bây giờ.

Tô Nhược Hân chê bai lùi lại một bước: “Chuyện không liên quan tới tôi, có điều nếu không phải hôm qua tôi tốt bụng lấy đi 10 con lươn, chỉ sợ con trai của dì bây giờ còn nghiêm trọng hơn, đoán chắc cả người đều không có nhìn thấy da rồi.”

“Tô Nhược Hân, tôi cảm ơn cô, cô vẫn mau mau xem cho Thiên Chiếu đi, xem xem có thể ngừng ngứa không.” Hạ Thiên Chiếu cứ gãi mãi, thật sự sẽ để lại sẹo, Dương Xuân Lệ lo tới chết rồi.

“Vậy lươn còn cần trả không?”

“Không cần không cần, cô nếu như muốn, tôi nhờ người đi mua cho cô, lươn tự nhiên đó chỉ có tôi có thể mua được.” Dương Xuân Lệ lúc này không còn cần trả nữa, còn đặc biệt muốn tặng cho Tô Nhược Hân.

“Vết thương của Thiên Tường đã cầm máu rồi, anh ta không cần nữa.” Tô Nhược Hân vẫn lạnh nhạt.

“Tô Nhược Hân, cô xem cho con trai tôi đi.” Dương Xuân Lệ vốn là không tin Tô Nhược Hân, nhưng không ngờ chuyện mà Tô Nhược Hân thuận miệng nói ra vào tối hôm qua thật sự xảy ra rồi, nếu không phải rất chắc chắn Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Chiếu không có tiếp xúc cơ thể, bà ta suýt nữa đã nghi ngờ có phải Tô Nhược Hân đã bỏ thuốc gì đó cho Hạ Thiên Chiếu không.

Tô Nhược Hân lạnh nhạt nói: “Anh ta vốn là có bệnh về da, chỉ có điều không nghiêm trọng, luôn ở thời kỳ ủ bệnh, kết quả ăn lươn vàng lập tức phát tác, có điều không chết được người, không sao đâu, tôi phải đi ngủ rồi, buồn ngủ quá.”

Tô Nhược Hân nói xong thì ngáp một cái, sau đó xoay người đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.