Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 19

trước
tiếp

Chương 19

Mọi người nhìn Tô Nhược Hân, cũng quên phải ăn cơm, lúc này đều cho rằng Tô Nhược Hân nhất định sẽ đồng ý.

Dù sao, tiền lương một tháng ba tỷ, đưa mắt ra cả thành phố T cũng không tìm được người làm công nào đến mức đấy.

Không ngờ, Tô Nhược Hân nhàn nhạt mở miệng: “Chủ tịch Lục, tôi không đồng ý.”

Im lặng.

Câu nói Tô Nhược Hân nói ra, mọi người giống như bị điểm huyệt, tất cả đều giật mình nhìn Tô Nhược Hân, những cô gái cầu cũng không cầu được cơ hội tiếp cận Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân không thèm để ý thì thôi, thậm chí ngay cả ba tỷ cũng không cần.

Hay là, ngại ít?

“Tô Nhược Hân, cô đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, ba tỷ vẫn còn chê ít?” Quả nhiên, Hạ Thiên Hương cũng cho là như vậy.

Tô Nhược Hân cũng không giận: “Tôi không ngại ít, tôi chỉ đồng ý trước khi anh ấy tỉnh lại mỗi tuần bớt thời gian đến thăm anh ấy, cho nên tôi không cần ba tỷ, tiền lương giống Chị Trương là được rồi, ba mươi triệu.”

Lục Diễm Chi gật gật đầu, ngược lại không ngờ Tô Nhược Hân thế mà không tham tài: “Vậy tùy cô, nhưng mà nếu Thiên Tường thật sự tỉnh lại, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô.” Đến lúc đó cho dù cho nhà họ Tô ba trăm tỷ bà cũng nguyện ý.

Mạng của con trai không chỉ ba trăm tỷ, nghìn nghìn tỷ cũng không đổi được.

Nghe đến đó Tô Thanh Hà cong môi lại, cô ta chỉ thấy đầu óc Tô Nhược Hân có bệnh, chỉ bằng cái đầu có bệnh này của Tô Nhược Hân cũng muốn tranh với cô ta?

Hạ Thiên Tường sớm muộn gì cũng sẽ là của cô ta.

“Nhưng mà, tôi không chỉ là muốn ba mươi triệu, tôi còn có điều kiện khác.” Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Tô Nhược Hân đây là ván đã đóng thuyền đồng ý, không nghĩ đến cô lại mở miệng.

Sắc mặt Lục Diễm Chi trầm xuống, cho rằng Tô Nhược Hân mang thù muốn làm khó bà ta: “Tô Nhược Hân, cô còn điều kiện gì?”

Tô Nhược Hân không chút hoang mang nói: “Tôi đang học cấp ba, sắp phải thi tốt nghiệp cấp ba, cho nên, tôi không thể ở nhà họ Hạ, nhưng mà, người chăm sóc anh ấy nhất định phải được chọn lựa kỹ càng, nếu không lỡ nhân lúc nào đó hại chết Hạ Thiên Tường, cuối cùng lại tính lên đầu tôi, thì được không bù nổi mất, tôi cũng không muốn cõng cái nồi đó.”

“Cái này không thành vấn đề.” Bà ta là mẹ ruột của Hạ Thiên Tường, bà ta cũng sẽ bảo vệ Hạ Thiên Tường.

“Bác sĩ và y tá Chủ tịch Lục tự mình chọn lựa, nhưng mà mỗi lần bọn họ kiểm tra tình trạng của Hạ Thiên Tường hoặc là lúc tắm rửa cho anh ấy, tôi hy vọng có thêm một người nhà họ Hạ ở đó.”

“Không vấn đề.” Lục Diễm Chi rất vui, hiếm có Tô Nhược Hân không mang thù, cả một đống đề nghị này đều là suy nghĩ cho Hạ Thiên Tường, bà ta đương nhiên đồng ý.

“Người này vẫn là dùng Chị Trương đi, tôi nhìn chị ấy thuận mắt, thành thật, bổn phận, thế nào?” Tô Nhược Hân giống như là tùy ý đề nghị, nếu như là đã muốn nuôi dưỡng một người của mình ở nhà họ Hạ rồi, vậy thì mềm rắn thích hợp, một bên nắm đằng chuôi của Chị Trương, một bên lại cho chị ta chút ngon ngọt, như vậy Chị Trương sẽ một lòng một dạ trở thành người của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.