Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 92

trước
tiếp

Chương 92

Chủ tịch tai mắt nói đùa: “Chủ tịch Tạ, đây là chuẩn bị thanh lý sao?”

Ông Tạ gật đầu: “Chính là có ý này.

Những chủ tịch ngôi ở đây, dù các người lựa chọn như thê nào, Tạ mỗ đều hiểu. Cửa ải khó khăn của công ty là do hai ba con bọn tôi tạo thành, không nên để mọi người gặp nạn.”

Chủ tịch tai mắt: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ hủy hợp đồng.”

Cả phòng họp bắt đầu ồn ào.

Có người cũng đề nghị: “Tôi cũng hủy hợp đồng.”

“Tôi cũng hủy hợp đồng.”

Chưa đầy mười phút, chủ tịch muốn hủy hợp đồng ký vào thư luật sư, quả thất chưa đên năm phút, tiền của bọn họ đều đã được chuyên Vào tài khoản. Mọi người đều lây được tiền của mình, lúc này trong lòng như muốn sựp xuống.

Ông Tạ nhìn người phụ nữ hơn ba mươi tuổi duy nhất không hủy hợp đồng hỏi: “Chủ tịch Bạch, cô hủy hợp đồng không?”

Chủ tịch Bạch: “Không hủy. Vương Huy phản bội công ty, cậu ta nên bị trừng phạt, đây là chuyện cậu ta nên làm, bởi vì một mình Vương Huy sai làm mà chủ tịch Vương hủy hợp đồng, còn tình cảnh nguy hiểm của công ty, tôi nghi ngờ Vương Huy bán đứng thông tin công ty có phải đnn sự chỉ đạo của ba vợ cậu ta hay là chủ tịch Vương phản bội công ĐC Còn nữa, mây chủ tịch không có đầu óc đều. hủy hợp đồng theo, đều chỉ lo lắng đến lợi ích trước mắt, không nghĩ tới sau này, trong nhà chủ tích Vương có công ty, ông ta chỉ là đầu tư cho Tạ Thị, cho dù ông ta thụ hồi đầu tư thì công ty nhà ông ta vẫn có thể kiếm tiền, còn Bạch Trân Trân tôi thì không giỗng vậy, tôi chỉ có chút tiền này, sau khi rút về, tôi sẽ không còn đường sinh tài, trung tâm quản lý tài chính thì lại cảm thấy không đáng nếu tôi muốn đầu tư thì tội lại Khai Bộ thời gian và sức lực đi điều NÓ thị trường, điều tra công ty khác, tin rằng rât nhiêu chủ tịch ở đây và tôi đều giông vậy, tôi không có nhiều sức như vậy, hon nữa tập đoàn Tạ Thị là sản nghiệp mà từ khi bắt đầu tôi đã đi theo, cho nên tôi quyết định vượt qua giai đoạn khó khăn này với công ty.”

Nói xong lời này, mấy chủ tịch khác đêu ngây ra.

Bạch Trân Trân nói rất có đạo lý, nói rất đúng, bọn họ dường như đã bị lá che mất.

Bạch Trân Trân nói tiếp: “Tạ Thị có thê chuyên ra hơn ba tỷ trong vòng hai ngày mà ngân hàng còn chuyên trong vòng năm phút, hơn nữa lúc này Tạ Thị đang ở trong thế khó mà ngân hàng vẫn đồng ý chuyên tiền, cũng không có cục cảnh sát đến đỏi điều tra, e là bát động sản Hạo Tường cũng không có năng lực này đúng không?”

Bạch Trân Trân rất lý trí, điều này khiến cho mây cựu chủ tịch vừa ký tên trong lòng đều lạnh lẽo, bọn họ đều xem nhẹ nhiều như vậy.

Bạch Trân Trân nhìn ông, Tạ nghiêm túc, gãn từng chữ nói: “Lần này tôi sẽ đánh cuộc, đánh cuộc Tạ Thị ngày cảng hưng thịnh.”

Bạch Trân Trân mặc âu phục màu trắng, bến trong là áo sơ mi cổ chữ V màu đỏ, khuôn mặt tỉnh xảo, có thê nhìn ra là trang phục tỉ mỉ, nhất cử nhất động đêu lộ ra lý trí của người phụ nữ, chính là ảnh hưởng như vậy, trong nháy. mắt, những cựu chủ tịch đó đều ngây ra.

Chủ tịch tai mắt không muốn thừa nhận, chỉ có thể buông lời tàn nhẫn: “Chỉ là lời nói trước khi sắp chết mà thôi.”

Máy chủ tịch khác đều không lên tiếng, bởi vì bọn họ cảm thây Bạch Trân Trân nói rất có lý, nhưng bọn họ lại không dám mạo hiểm.

Ông Tạ nhìn Bạch Trân Trân, vỗ vỗ tay: “Chủ tịch Bạch, cô rất cơ trí.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.