Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 92

trước
tiếp

Chương 92

Cố Tuyết càng nói càng khổ sở, kéo bộ quần áo ướt đẫm của mình: “Anh Khiết Thần, anh xem đi, đây là váy em mới mua, hàng giới hạn đấy. Em khó khăn lắm mới mua được, bây giờ bị cô ta làm cho không mặc được nữa rồi!”.

Cố Sương thấy vậy đương nhiên là thêm dầu vào lửa: “Anh Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi đúng là quá đáng. Cô ta ép anh cưới cô ta thì thôi đi, còn ỷ ông nội yêu thương cô ta mà không nể nang gì, còn dùng điệu bộ nữ chủ nhân của nhà họ Cố dạy dỗ bọn em. Cô ta đúng là không biết xấu hổ!”.

Hứa Tịnh Nhi yên lặng nghe Cố Tuyết và Cố Sương đổi trắng thay đen, gây xích mích chia rẽ mà không hề hoảng loạn, thậm chí khóe môi còn nhếch lên nụ cười chế nhạo.

Thủ đoạn của bọn họ cũng chỉ đến thế thôi.

Cố Khiết Thần liếc nhìn Cố Tuyết và Cố Sương, sau đó dừng trên gương mặt ướt sũng của Hứa Tịnh Nhi. Đêm khuya gió lạnh, nhiệt độ nước đương nhiên cũng rất thấp. Lúc nãy cô ngã xuống hồ, bây giờ lạnh đến mức mặt tái nhợt.

Anh nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó hất cằm về phía cô, hỏi: “Cô ấy đẩy em sao?”.

Cố Tuyết gật đầu lia lịa, trong mắt đã nặn ra cả nước mắt, nghiến răng nói: “Phải, anh Khiết Thần, chính cô ta đẩy em!”.

Cố Sương cũng vội nói: “Em, em có thể làm chứng! Em tận mắt nhìn thấy!”.

“Anh Khiết Thần, hôm nay cô ta phải xin lỗi em, nếu không em sẽ không bỏ qua đâu”, Cố Tuyết bổ sung một câu.

Hứa Tịnh Nhi khẽ chớp mắt, đôi con ngươi đen láy liếc nhìn Cố Khiết Thần, môi hơi động đậy nhưng rồi lại yên tĩnh, đứng yên đó, không nói gì cả.

Cô không giải thích cho mình không phải vì không muốn, mà là cô biết bây giờ Cố Khiết Thần không còn là Cố Khiết Thần của ngày xưa nữa. Nếu là Cố Khiết Thần trước đây, cô không cần nói gì cả, anh sẽ luôn đứng về phía cô. Nhưng bây giờ dù cô có nói thẳng ra, anh cũng sẽ không tin cô một chữ.

Anh không còn là hoàng tử của cô nữa…

Mọi biểu cảm của cô đều lọt vào mắt Cố Khiết Thần, thấy cô muốn nói lại thôi, thấy đáy mắt cô lóe lên tia sáng rồi lại biến mất nhanh chóng, cuối cùng từ bỏ mọi sự cố gắng, đứng yên tại đó chấp nhận số mệnh.

Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần dần dần tối lại, trong mắt mơ hồ toát ra sự tức giận, đôi môi mím thành một đường thẳng lạnh lùng nghiêm nghị.

Cố Tuyết, Cố Sương thấy vậy đều nở nụ cười đắc ý. Anh Khiết Thần nổi giận rồi, Hứa Tịnh Nhi sắp xui xẻo rồi!

Cố Khiết Thần lại lên tiếng, nói với Cố Tuyết: “Cô ấy đẩy em thế nào? Thế này sao?”.

Anh vừa nói vừa đưa tay về phía Hứa Tịnh Nhi, rất rõ ràng là muốn diễn lại một lần.

Bàn tay Hứa Tịnh Nhi đang buông thõng bên người siết chặt lại, nhưng không né tránh. Cố Khiết Thần muốn dùng cái cớ là trút giận cho Cố Tuyết và Cố Sương để sỉ nhục cô, cô né tránh sẽ chỉ càng khiến bọn họ chê cười.

Cố Tuyết và Cố Sương nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hứa Tịnh Nhi, không chút che giấu vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, hóng chờ dáng vẻ bị bêu xấu của cô.

Ngay sau đó, hồ bơi “ùm” một tiếng, nước bắn tung tóe, cùng lúc đó cũng vang lên tiếng hét thất thanh của một cô gái.

Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Tuyết bị đẩy ngã xuống hồ bơi, đôi mắt bình lặng trở nên dao động.

Cố Tuyết còn kinh ngạc hơn, dù thế nào cô ta cũng không ngờ Cố Khiết Thần lại không đẩy Hứa Tịnh Nhi, mà đẩy cô ta xuống hồ bơi một cách nhanh gọn dứt khoát vào giây cuối cùng. Cô ta thậm chí còn không kịp phản ứng, cả người bị nước lạnh nhấn chìm, còn sặc mấy ngụm nước, ho liên tục không ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.