Chiến Thần Tu La

Chương 89

trước
tiếp

CHƯƠNG 89

Lúc trước, Giang Châu bị xí nghiệp Thiên Đỉnh đẩy vào chỗ chết, bây giờ bọn họ lại muốn làm gì với Giang Nghĩa?

Tây Môn Tuấn đưa truyền đơn cho Giang Nghĩa.

“Giang Nghĩa, em trai Giang Châu của anh nợ xí nghiệp Thiên Đỉnh chúng tôi ba nghìn sáu trăm tỷ bởi vì kinh doanh thua lỗ.”

“Sau khi anh ta qua đời, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng được dùng như là tài sản thế chấp để trả các khoản nợ cho xí nghiệp Thiên Đỉnh.”

“Tuy nhiên, theo ước tính của tòa án thì giá trị thị trường lúc đó của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chỉ có chín trăm tỷ, nói cách khác, Giang Châu vẫn còn nợ công ty hai nghìn bảy trăm tỷ.”

“Là người thân duy nhất trên đời này của Giang Châu, sau khi anh ta qua đời, món nợ hai nghìn bảy trăm tỷ này đặt ở trên người của anh.”

“Đây là truyền đơn của tòa án, cho anh một năm trả hết khoản nợ hai nghìn bảy trăm tỷ. Anh Giang Nghĩa, anh có nghi vấn gì thì cứ việc nói ra, tôi sẽ giải đáp từng thắc mắc cho anh.”

Oành!

Người nhà họ Đinh trợn tròn mắt, như có những tia chớp xẹt qua trong đầu.

“Phải trả hai nghìn bảy trăm tỷ, nói đùa cái gì vậy? Đối với một kẻ trắng tay ngay cả công việc ổn định cũng không có như là Giang Nghĩa, đây chính là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Lúc trước, Giang Châu bị khoản nợ khổng lồ này ép chết.

Bây giờ, người của xí nghiệp Thiên Đỉnh lại lặp lại chiêu cũ, chuẩn bị dùng chiêu này để ép chết Giang Nghĩa à?

Đinh Thu Huyền là người đầu tiên đứng dậy, cô muốn giải thích cho Giang Nghĩa, lại bị Giang Nghĩa ngăn cản.

Anh lẳng lặng cất cái tờ truyền đơn: “Hai nghìn bảy trăm tỷ, có đúng không, không thành vấn đề.”

Hả Sắc mặt của Tây Môn Tuấn có chút thay đổi, phản ứng của Giang Nghĩa hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của anh ta.

Trong dự đoán của anh ta, chắc là Giang Nghĩa phải tức giận nôn nóng, thậm chí là ra tay đánh người, Giang Nghĩa sẽ giảo biện nói là mình không có quan hệ với Giang Châu.

Nhưng mà lúc này, Giang Nghĩa tỉnh táo làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi.

Tây Môn Tuấn hắng giọng một cái: “Anh Giang, anh có biết món nợ hai nghìn bảy trăm tỷ là khái niệm gì không hả?”

Giang Nghĩa khoác tay: “Không cần anh phải giải thích đâu, tôi biết rõ, mặt khác, nếu như các người đã kêu tôi tiếp tục trả khoản nợ, vậy thì đồng thời đã nói lên điều khoản nợ vẫn còn, tức là dùng Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng làm vật thế chấp cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Nếu như tôi có thể trả luôn phần thế chấp tài chính chín trăm tỷ, vậy thì tôi có thể thay thế Giang Châu mà lấy lại Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.”

“Ặc…” Tây Môn Tuấn cảm thấy có chút sợ hãi, người đàn ông này thật sự quá bình tĩnh, lúc này mà còn có thể chú ý đến chi tiết như vậy.

Đúng là chỉ cần trả đủ ba nghìn sáu trăm tỷ, vậy thì đã có thể lấy lại Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.

Nhưng mà người bình thường vốn dĩ đã rất bất lực với khoản nợ hai nghìn bảy trăm tỷ, làm sao có thể nghĩ tới chuyện đưa thêm chín trăm tỷ?

Thật ra thì suy nghĩ cẩn thận lại, định giá thị trường Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng hiện tại khoảng chín nghìn tỷ, nếu như có thể dùng ba nghìn sáu trăm tỷ để lấy lại nó, không phải là lời lắm rồi à? Làm sai một cái, xí nghiệp Thiên Đỉnh thông minh quá sẽ bị thông minh hại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.